• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rầm!

"Kiều Cảnh Nam em bị điên rồi sao?"

Kiều Cảnh Vân đẩy mạnh cửa ra, tức giận giẫm lên giày cao gót đi vào trong văn phòng của Kiều Cảnh Nam.

"Chị hai, lẽ nào chị định ngăn cản em sao?"

Kiều Cảnh Vân đập bàn, gắt lên, "Em làm ơn bình tĩnh lại có được không? Em biết Hàn gia là chỗ nào hay không mà em dám tập hợp người định xông vào đó? Hả?"

"Dù có là địa ngục thì em cũng sẽ san bằng chỗ đó!"

Kiều Cảnh Vân thở dài, bà ta cảm thấy không thể dùng biện pháp quá cứng rắn nên muốn nhỏ giọng khuyên nhủ hắn, "Chị biết là em rất lo cho Thần Thần, em nghĩ chị là người máu lạnh vô tình, chị không lo cho em ấy sao? Nhưng mà ông nội của Hàn Kỳ từng là đại tướng, chú của hắn hiện tại cũng là sĩ quan cấp cao trong quân đội, phía sau Hàn gia có quân đội hậu thuẫn, ngay cả cảnh sát cũng không dám động vào, bây giờ em xông vào đó chẳng phải là muốn đâm đầu vào đường chết hay sao?"

Hắn biết, những gì chị hai nói hắn đều biết, nhưng hắn hoàn toàn không quan tâm hậu quả, hắn không nghĩ được nhiều như vậy.

"Rõ ràng là Hàn Kỳ bắt cóc Thần Thần, chị nói xem bây giờ làm sao em có thể bình tĩnh được nữa đây?"

Kiều Cảnh Vân biết Kiều Cảnh Nam quả quyết như vậy là có cơ sở, bởi vì ngoài Hàn gia ra bà ta cũng không nghĩ ra được ở S thành này có ai có thể có khả năng dàn xếp một vụ bắt cóc công phu và kín kẽ như vậy, hơn nữa còn có thể lẩn trốn khỏi sự truy tìm ráo riết của bốn gia tộc Kiều - Âu - Trương - Liễu trong một thời gian dài như thế.

Thế nhưng nếu thật sự là Hàn gia thì chuyện này còn rắc rối hơn nhiều.

"Chúng ta không có bằng chứng chắc chắn, mọi thứ vẫn chỉ là suy đoán, nếu như em xông vào đó mà không tìm được người thì biết làm thế nào? Em định vào tù hay là muốn kéo cả Kiều Thị và Kiều gia lao đao theo em?"

"Chị hai..."

Đúng lúc này, Lục Văn vội vàng xông vào cắt ngang cuộc nói chuyện giữa bọn họ, "Chủ tịch, Kiều tổng, bên phía trường học vừa gọi điện đến, Tiểu Vũ xảy ra chuyện rồi."

Kiều Cảnh Vân mặc kệ Kiều Cảnh Nam, vội vàng đi ra cửa, "Để chị đến trường học xem thế nào."

"Chị hai." Kiều Cảnh Nam bỗng nhiên gọi bà ta lại, "Chị ở lại công ty chủ trì cuộc họp sắp tới giúp em, còn chuyện của Tiểu Vũ, để cho em."

Kiều Cảnh Vân có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó liền mỉm cười đồng ý, "Được, yên tâm giao cho chị."

Bà ta cảm thấy cũng đã đến lúc Kiều Cảnh Nam tự mình thực hiện trách nhiệm của người làm cha rồi.


Kiều Cảnh Nam cùng Lục Văn vội vã rời rời đi, tầng cao nhất yên tĩnh trở lại.

Tiểu Hà và Tiểu Bạch ở trong phòng thư ký âm thầm thở phào một hơi, cũng may là có cuộc điện thoại đó gọi đến cứu nguy.

"Lúc nãy tôi còn sợ chủ tịch sẽ đánh Kiều tổng một trận nữa kìa, tôi chưa bao giờ thấy chủ tịch nổi giận như vậy bao giờ."

"Nhưng mà... Kiều tổng lớn như vậy rồi vẫn sợ bị chị của mình đánh sao?"

"Chà, cô mới vào làm không lâu nên không biết, chủ tịch Kiều thì cả tập đoàn này ai cũng phải sợ chứ không riêng gì Kiều tổng."

Phụ nữ có đai đen Judo, không đùa được đâu.

...

Lúc Lục Văn nhận điện thoại cũng không kịp nghe nhiều đã vội vàng đi vào báo cáo, chủ yếu là giáo viên chủ nhiệm của Thẩm Tư Vũ gọi điện bảo rằng nhóc và bạn học đánh nhau ở trong trường, Thẩm Tư Vũ còn là người ra tay trước, vì là trường học quý tộc cho nên ai cũng là người có quyền có thế, giáo viên không dám tự ý quyết định nên đã gọi điện mời phụ huynh của cả hai đến trường.

Trên đường đi Lục Văn đã gọi điện cho hiệu trưởng trường học, nhưng tiếc là ông ta đang đi công tác nước ngoài, anh ta chỉ đành gọi cho hiệu phó bảo ông ta mau đến đó xem tình hình, còn dặn dò nhiều lần rằng trước khi Kiều Cảnh Nam tới thì nhất định không được xử lý gì, càng không được nói gì khiến cho tiểu thiếu gia nhà họ hoảng sợ.

Khi nghe tin Kiều Cảnh Nam đích thân tới, hiệu phó sợ mất mật ba chân bốn cẳng chạy đến văn phòng.

Gia đình của đứa bé đánh nhau cùng với Thẩm Tư Vũ cũng đang ở đó, mẹ của đứa bé kia còn đang liên tục chỉ tay vào Thẩm Tư Vũ mà mắng nhiếc.

"Thằng con hoang này, mày dám ra tay đánh con trai cưng của tao, bộ mày không mở to mắt ra mà nhìn hả, ai là thiếu gia chân chính ai là tu hú chiếm tổ, mày không biết phân biệt hay sao? Nghe nói mày là đứa con riêng được người cha không biết xấu hổ của mày dẫn vào Kiều gia, bây giờ cha mày bỏ trốn theo người khác bỏ lại mày một mình, người của Kiều gia còn đang truy lùng cậu ta khắp nơi kia kìa. Có khi mày cũng sắp bị đuổi cổ ra khỏi Kiều gia rồi, mày dựa vào đâu mà dám ở đây ngông cuồng, hả, ai cho mày lá gan đó?"

Bởi vì bà ta thường xuyên ở trước mặt con trai mình không kiêng dè mà nói mấy lời như vừa nãy, cho nên con trai bà ta mới không ngại gì mà đến kiếm chuyện với Thẩm Tư Vũ, kết quả hiện tại nhóc con này lại còn đánh con trai bà ta, hơn nữa vẻ mặt nhóc còn kiêu ngạo ngẩng cao đầu, không có ý gì là muốn hối lỗi nhận sai, cho nên bà ta mới tức tối không chịu được mà mắng thẳng vào mặt của nhóc.

Bà ta vừa dứt lời thì bên ngoài có người đẩy mạnh cửa ra, "Dựa vào tôi!"

Trịnh Đông Quân gần như là chạy như bay đến đây, vừa nghe tin Thẩm Tư Vũ đánh nhau với người khác cậu ta liền chạy ngay đến, mồ hôi thấm ướt cả lưng áo.

"Dựa vào mày, mày lại là cái thá gì nữa?"

Trịnh Đông Quân bước đến bên cạnh Tiểu Vũ, quỳ một chân xuống bên cạnh nhóc, dịu dàng hỏi, "Cậu chủ, cậu không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"

Tiểu Vũ lắc đầu cậu ta mới yên tâm, khi quay đầu lại đối diện với người phụ nữ kia cậu ta đã nhanh chóng đổi thành ánh mắt sắc lạnh, "Tôi là người sẽ bảo vệ cậu ấy... cả đời này."

Người phụ nữ kia hơi chau mày, sau đó lại cười phá lên, "À, hóa ra chỉ là một tên vệ sĩ quèn, sao nào, chỗ chống lưng của mày chỉ đến thế thôi sao, một thằng nhóc trung học à? Ha ha ha."

Cánh cửa phòng lại đột ngột mở toang, lần này người đến là người mà không cần hỏi tên thì ai cũng biết.

"Con trai của Kiều Cảnh Nam này cần phải dựa vào người khác mới được phép ngông cuồng sao? Nực cười. Chỉ dựa vào việc nó là con trai của tôi cũng đủ để thằng bé kiêu ngạo cả đời rồi."

Kiều Cảnh Nam khí thế ngất trời dẫn theo Lục Văn vào bên trong, phía sau còn có luật sư và vệ sĩ đi theo, trận thế lớn như thể sắp đánh nhau tới nơi vậy làm cho người phụ nữ kia nhất thời kinh ngạc đến mức ú ớ không nói nên lời.

Hắn lướt qua bà ta, đi thẳng đến trước mặt Thẩm Tư Vũ, "Con không sao chứ?"

Nhóc con lắc đầu.

"Tại sao lại đánh nhau?"

Mặc dù hắn cho phép con trai của mình ngông cuồng, cũng không để cho ai có thể ức hiếp nhóc con, nhưng hắn không muốn dung túng con trai trở thành một đứa trẻ hư hỏng, có sai thì sửa sai, còn nếu như nhóc làm đúng thì không cần ngại bất cứ ai.



"Bạn ấy nói con là con riêng của ba ba, còn nói ba ba không biết xấu hổ, muốn chiếm lấy gia sản nhà họ Kiều, con không nhịn được cho nên mới xô bạn ấy trước. Hơn nữa, dì này còn nói ba ba bỏ đi nhà theo người khác, ba lớn cũng sắp đuổi cổ con ra khỏi nhà rồi."

"Cái gì?"

Kiều Cảnh Nam quay sang nhìn hai mẹ con nhà kia, ánh mắt lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi đến mức run lên, hắn nghiến răng hỏi lại, "Bà nói cái gì? Bà đã dạy con mình nói cái gì? Hả? Bà nói Thần Thần của tôi làm sao cơ?"

Lục Văn nhanh chóng bước lên nhắc nhở, "Kiều tổng, xin hãy giữ bình tĩnh."

Rầm!!!

Kiều Cảnh Nam đá mạnh vào chiếc ghế bên cạnh mình, tức tối nói, "Tôi không phải là người có tính tình tốt đẹp gì cho cam, nên các người chuẩn bị gánh chịu hậu quả mà bản thân gây ra đi."

Thiếu niên là tâm can bảo bối trong lòng hắn, nhóc con cũng là cành vàng lá ngọc của nhà họ Kiều, cái gì mà đuổi cổ ra đường, cái gì mà chiếm đoạt gia sản, người đàn bà này bị điên thì nên nhốt lại đi chứ, sao lại để bà ta ra ngoài nói nhăng nói cuội thế này!

Hắn đã muốn gào lên như thế, nhưng bởi vì có con trai ở đây cho nên hắn không thể hành xử như thế được. Hắn nhịn xuống cơn giận mà như thể muốn nổ tung trong đầu.

Hắn quay sang nhìn hiệu phó và cô giáo chủ nhiệm, trầm giọng tuyên bố, "Nếu con trai tôi học ở đây mà còn gặp phải bất cứ rắc rối gì thì cái trường này không cần mở cửa nữa. Kiều Cảnh Nam tôi nói được làm được."

Kiều Cảnh Nam định ôm Thẩm Tư Vũ trở về nhà, nhưng khi xoay người qua thì lại nhìn thấy Trịnh Đông Quân đã bế bé con lên từ khi nào rồi, cho nên hắn chỉ có thể ra hiệu cho cậu ta đi theo mình rồi nhanh chóng sải bước rời đi trước.

Cho tới lúc Kiều Cảnh Nam rời đi người phụ nữ kia cũng không dám mở miệng nói một câu gì, bà ta bị dọa cho ngây ngốc, cả người run lên bần bật.

Đáng sợ quá, người đàn ông đó sao có thể toát ra khí thế đáng sợ đến như vậy.

Lục Văn nghiêm túc nói, "Thưa bà, chúng tôi sẽ đưa con trai của bà đến bệnh viện làm giám định thương tích, chi phí thuốc men và bồi thường chúng tôi cũng sẽ tính toán rõ ràng và đền bù gấp đôi cho các người. Nhưng mà sau đó... luật sư của Kiều Thị sẽ kiện bà vì đã công khai bôi nhọ danh dự của thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia của tập đoàn Kiều Thị. Tôi cũng thay mặt chủ tịch Kiều Thị, bà Kiều Cảnh Vân, cổ đông lớn nhất và cũng là chủ tịch danh dự của ngôi trường này đưa ra thông báo khai trừ đối với con trai của bà vì đã vi phạm nội quy và chuẩn mực đạo đức của nhà trường, cụ thể là hành vi xúc phạm nghiêm trọng danh dự của bạn học. Thư mời của luật sư và văn bản thông báo khai trừ sẽ được gửi đến sau."

"Cái gì? Sao lại có thể khai trừ con trai tôi, rõ ràng là thằng nhóc kia đánh người cơ mà!"

Lục Văn nhắc gọng kính lên, cười ôn hòa, "Tôi nghĩ bây giờ chuyện bà nên lo lắng không phải là chuyện con trai bị chuyển trường đâu. Bà nên lo lắng cho công ty nhà mình kìa."

Chẳng biết được người phụ nữ này nghe ai nói bậy bạ mà lại dám gọi Thẩm Tư Vũ là con hoang, con dám đi bêu xấu Thẩm Tư Thần khắp nơi. Lần này thì đúng là cái miệng hại cái thân rồi. Không chỉ có Kiều Cảnh nam nổi giận, nếu như Kiều Cảnh Vân mà biết cháu trai cưng của mình bị gọi là con hoang, đừng nói là chỉ một công ty của nhà kia, e là cả gia tộc đó còn phải chịu họa lây nữa kìa.

...

Trên xe, Kiều Cảnh Nam và Thẩm Tư Vũ cùng nhau ngồi ở phía sau, còn Trịnh Đông Quân thì ngồi ở phía trước cùng với tài xế.

Hắn muốn an ủi nhóc con, nhưng hắn lại do dự không biết nói lời gì cho phải, hắn cứ muốn nói lại thôi, rồi cứ thế liên tục thở dài.

Cuối cùng Thẩm Tư Vũ phải mở miệng trước, "Con xin lỗi, đáng ra nên con không nên ra tay đánh bạn học."

"Sao con phải xin lỗi chứ, bọn họ nói xấu ba nhỏ của con cơ mà, nếu là ba thì ba cũng không tha thứ cho bọn họ. Nhưng mà Tiểu Vũ à... lần sau nếu có xảy ra chuyện thì con cũng phải bình tĩnh giải quyết, hoặc là con có thể gọi điện cho ba và cô hai của con. Nếu như con xông vào đánh nhau với người khác lỡ như làm bản thân bị thương thì sao? Ba nhỏ của con mà biết chắc chắn sẽ rất đau lòng."

Lời này hắn nhắc nhở con trai, đồng thời cũng là tự nhắc nhở chính mình.

Thẩm Tư Vũ cúi đầu, lí nhí trả lời, "Con biết rồi."

Sau khi về đến nhà, Trịnh Đông Quân bế nhóc con ra khỏi xe, đưa nhóc đi thẳng lên phòng.

Kiều Cảnh Nam: ...

Người làm cha như hắn cứ cảm thấy mình dư thừa thế nào ấy.



Hắn để Trịnh Đông Quân chăm sóc Tiểu Vũ, còn bản thân thì đến thư phòng. Hắn không thể ngang nhiên dẫn người xông vào Hàn gia, nhưng hắn nhất định sẽ tìm ra cách khác, hắn nhất định sẽ đưa thiếu niên nhà mình trở về.

...

Trịnh Đông Quân thả Thẩm Tư Vũ xuống giường, sau đó im lặng đi lấy hộp thuốc đến.

"Bị thương ở đâu rồi?"

Nhóc con ngơ ngác nhìn hắn, "Sao anh lại biết?"

"Cử chỉ của cậu rất lạ mà, hơn nữa thằng nhóc kia to xác như thế, cậu thế này làm sao đánh thắng nó mà không chút tổn hại được chứ."

Thẩm Tư Vũ chìa bàn tay bị trầy xước mà mình giấu nãy giờ ra trước mặt Trịnh Đông Quân, cũng vén quần dài lên để lộ vùng đầu gối bầm xanh.

Ánh mắt Trịnh Đông Quân tối lại, cậu ta khụy một chân xuống bên giường, nhẹ nhàng khử trùng, cẩn thận bôi thuốc cho nhóc con, miệng còn không ngừng thổi thổi giúp cho nhóc bớt đau.

"Sau này nếu có ai dám bắt nạt cậu thì cậu không cần phải ra tay, cứ gọi tôi đến, tôi sẽ đánh bọn chúng thay cậu. Cậu có tôi cơ mà, cậu chủ."

Hồi sau xử lý xong vết thương cậu ta mới ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt bé con đang ngồi trước mặt mình.

"Nhưng mà, lúc nãy... tại sao cậu lại đánh người. Cậu vốn dĩ không hề quan tâm tới ánh mắt hay lời nói của người khác, đặc biệt là mấy đứa nhóc bằng tuổi của cậu cơ mà?"

Thì ra vẫn có người hiểu được tâm tư nhỏ bé này của nhóc, Thẩm Tư Vũ cắn môi, nói rất khẽ, "Tôi không ngoan như vậy... có phải ba ba sẽ mau chóng trở về la mắng tôi hay không?"

Trịnh Đông Quân hơi sững người, sau đó cố với tay lên xoa đầu nhóc, "Ba ba của cậu chắc chắn sẽ trở về, nên sau này cậu không cần phải làm những chuyện như thế nữa đâu."

Thẩm Tư Vũ òa khóc, nhóc sà vào lòng của Trịnh Đông Quân, nức nở nói, "Tôi nhớ ba ba lắm, tôi nhớ ba ba của tôi lắm..."

Trịnh Đông Quân ôm lấy nhóc con, để cho nhóc khóc thêm một trận thỏa thích, bàn tay dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng nhóc, ấm áp dỗ dành...

***

Thịt bò tâm sự 1: Các bạn hay hỏi tui khi nào Thần Thần nhớ lại, chà chà, các bạn có nghĩ tới trường hợp xấu nhất chưa huhu...

Thịt bò tâm sự 2: Có nhiều bạn nhắn tin cho mình ship Thẩm Tư Thần với Hàn Kỳ, muốn mình bẻ cho hai người đó bên nhau hoặc là cho Thần Thần về với cả hai anh công luôn, thì mình cũng trả lời luôn -> "Không có mùa xuân đó đâu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK