Một tiếng sau.
Âu Tĩnh Siêu bước vào trong một quán cà phê sang trọng, đi thẳng đến khu vực riêng tư dành cho khách VIP, ngồi phịch xuống trước mặt Kiều Cảnh Nam.
"Kiều tổng, Kiều đại nhân, Kiều tổ tông... cậu có biết bây giờ mới mấy giờ không? Tối qua tới ba giờ sáng tôi mới được ngả lưng lên giường, chưa ngủ được bao lâu đã bị cậu gọi ra đây uống cà phê. Cậu còn chút lương tâm nào không?"
Âu Tĩnh Siêu vừa ngồi xuống đã oán than không ngừng, nhưng người trước mắt vẫn tỏ vẻ điềm nhiên như không, thậm chí còn có chút lạnh lùng.
Kiều Cảnh Nam thở dài một hơi, "Vị bác sĩ đó... thật sự đáng tin chứ?"
"Đáng tin, cậu ta là bạn thân của tôi, tốt nghiệp ở nước ngoài, là bác sĩ giỏi có tiếng trong ngành, hơn nữa chắc chắn sẽ không tiết lộ thông tin ra ngoài, nhưng mà... bỗng nhiên giữa đêm cậu gấp gáp tìm bác sĩ sản khoa để làm gì?"
"Bảo cậu ta... kê đơn thuốc tránh thai."
Rầm!
"Cái gì?" Âu Tĩnh Siêu giật mình đến đập mạnh tay xuống bàn, "Cậu... cậu thật sự làm bậy ở bên ngoài?"
Thẩm Tư Thần là đàn ông, còn cần thuốc tránh thai làm gì chứ, cho nên đối phương chắc chắn là nữ, người sạch sẽ như Kiều Cảnh Nam lại có thể làm cùng người khác mà không mang đồ bảo hộ, hoặc đối phương là người hắn coi trọng, hoặc là... trường hợp bất khả kháng.
Cũng không đúng, trước kia dù thế nào hắn cũng chẳng bao giờ lên giường với người mà hắn không thích, năm đó sau khi Thẩm Tư Thần chạy trốn hắn đã phải khổ sở bao lâu cũng chưa từng thấy hắn tìm người khác để giải tỏa cơ mà.
Trong đầu Âu Tĩnh Siêu bắt đầu rối rắm, "Có phải có tên chết tiệt nào đã bỏ thuốc cậu không, sao cậu lại có thể bất cẩn như vậy?"
"Ngoài cậu ra còn có ai dám làm như thế với tôi sao?" Kiều Cảnh Nam sắc bén hỏi ngược lại.
Âu Tĩnh Siêu gật gù, cảm thấy cũng có lý, "Vậy tức là... cậu tự nguyện sao?"
Kiều Cảnh Nam chau mày nhìn Âu Tĩnh Siêu, làm cùng thiếu niên thì đương nhiên là hắn tự nguyện rồi, "Chẳng qua lúc ấy không mang thứ đồ đó bên mình, tôi cũng từng nghĩ sẽ rút ra, nhưng mà... chung quy vẫn là không giữ nổi lý trí."
Thiếu niên nức nở cầu xin hắn ra bên trong cậu, hắn còn có thể làm thế nào, hắn chỉ có thể đầu hàng, cậu là điểm yếu của hắn... là điểm yếu trí mạng.
Âu Tĩnh Siêu bụm miệng, muốn cười nhưng lại không dám, hóa ra cũng có người có thể khiến cho Kiều Cảnh Nam luôn nghiêm nghị đĩnh đạc không giữ nổi lý trí sao, phải là người hấp dẫn thế nào đây.
Ban đầu là tò mò thích thú, nhưng sau đó Âu Tĩnh Siêu lại nhìn Kiều Cảnh Nam bằng ánh mắt có chút oán trách.
Còn Thẩm Tư Thần thì phải làm sao đây?
Chẳng phải hắn đã điên cuồng tìm cậu ấy năm năm rồi sao, mới gặp lại có bao lâu mà bây giờ đã chán người ta rồi à, còn không đợi nổi mà đi tìm cô gái khác mây mưa ở bên ngoài.
Chậc! Đúng là tên đàn ông tệ bạc, có được liền không trân trọng. Rõ ràng cậu nhóc ấy ngoan ngoãn như vậy, xinh đẹp như vậy.
"Cậu nhìn tôi như vậy là có ý gì?"
Âu Tĩnh Siêu không nén được thương cảm, hỏi tiếp, "Chuyện Thẩm Tư Thần ấy, cậu định sau này sẽ thế nào?"
"Tôi vẫn đang chuẩn bị, nếu như em ấy nguyện ý thì đương nhiên là sẽ kết hôn."
"Kết hôn, cậu chắc chắn thật à?"
"Đương nhiên chắc chắn."
Âu Tĩnh Siêu bắt đầu mơ hồ, Kiều Cảnh Nam yêu thích Thẩm Tư Thần đến mức muốn kết hôn, cho nên chuyện hôm qua chính là gặp dịp thì chơi, không muốn để lại hậu quả ư? Vì không muốn chị Kiều và cậu nhóc kia biết cho nên mới không liên lạc với bác sĩ của Kiều gia.
Như vậy có vẻ cũng hợp lý, nhưng mà Âu thiếu vẫn cảm thấy Kiều Cảnh Nam là một tên đàn ông lăng nhăng xấu xa.
Kiều Cảnh Nam vẫn luôn nhìn vào màn hình tin nhắn trên điện thoại, không hề chú ý đến vẻ mặt ghét bỏ của anh ta.
Kiều Cảnh Nam: Thuốc đó chắc chắn không có tác dụng phụ chứ? Sẽ không để lại hậu quả gì sao? Liệu có ảnh hưởng đến sức khỏe hay cơ thể của em ấy không?
Bác sỹ Mạnh: Kiều tổng yên tâm, đây là loại thuốc mới nhất, cũng là loại có hiệu quả tốt nhất, nghiên cứu cũng chứng minh rằng có thể dùng được cho trường hợp đặc biệt như cậu ấy. Nhưng tôi vẫn khuyên anh rằng không nên dùng thường xuyên.
Kiều Cảnh Nam: Cảm ơn anh, tôi sẽ chú ý.
Hắn sẽ không để chuyện này xảy ra lần thứ hai, không bao giờ!
"Đúng rồi, cuối tuần này cậu đến nhà tôi đi, gọi cả San San và Tống Lâm đến nữa. Tôi muốn giới thiệu một người với các cậu."
"Hả? Không phải lần trước đã chính thức giới thiệu Thần Thần rồi sao?"
"Không phải em ấy, là... con trai của tôi."
Ầm! Ầm! Ầm! - Âu Tĩnh Siêu cảm giác như sét đánh ngang tai còn chân thực hơn những gì mà mình vừa nghe Kiều Cảnh Nam nói.
Anh ta nghe lầm rồi đúng không? Cái gì mà con trai cơ? Con trai của ai? Sinh khi nào? Tại sao tên bạn thân này đùng một cái có "bạn trai", đùng một cái lại có con trai luôn rồi.
"Cậu... cậu nhận nuôi con à?"
Chẳng lẽ tên này bởi vì kết hôn với cậu nhóc kia, cho nên nhận con trai nuôi sao.
"Là con ruột của tôi, thằng bé cũng được hơn bốn tuổi rồi, gần đây mới nhận lại."
"Cái gì? Thật sự là con ruột sao? Còn lớn như vậy rồi?"
Kiều Cảnh Nam đứng dậy, hai tay đút vào túi quần, mặc kệ khuôn mặt ngây ngốc vì sốc của Âu Tĩnh Siêu, "Cuối tuần này đến thì các cậu sẽ rõ, chuyện dài lắm không nói hết trong một lần được, vậy đi, tôi đi trước."
Hắn nói đi là đi, còn Âu Tĩnh Siêu thì vẫn ngồi ở đó vò đầu bức tai, "Con mẹ nó, nói một nửa rồi bỏ đi, làm sao ông đây có thể nhịn được tới cuối tuần đây, tò mò chết đi được, tên họ Kiều đáng ghét này."
"Nhưng mà, nếu đó là con ruột của cậu ta thì mẹ của đứa bé là ai chứ? Rồi hắn ta định để cậu nhóc kia nuôi con giúp hắn à? Hơn nữa... Kiều Cảnh Nam không giống hạng người để lại hậu quả mà tận mấy năm sau mới biết được, liệu có uẩn khúc gì ở đây không..."
Âu Tĩnh Siêu ngồi lẩm bẩm một mình, đủ loại kịch bản ân oán tình thù hiện lên trong đầu anh ta nhưng vẫn không có đáp án chính xác, thế là anh ta liền gọi cho Liễu San San để thông báo tin tức nóng hổi này.
Vốn còn định cùng Liễu San San đàm luận, ai ngờ Liễu tiểu thư lại bảo anh ta cứ chờ đến cuối tuần là sẽ tự khắc biết rõ, dù sao Kiều Cảnh Nam cũng sẽ nói ra chân tướng, cho nên không cần phải suy đoán lung tung.
Âu Tĩnh Siêu càng nghĩ càng cảm thấy tò mò, trong lòng bức bối khó chịu, cho nên anh ta quyết định đến nhà hàng lẩu tìm Thẩm Tư Thần để dò la chút manh mối từ cậu.