Xe vẫn đang chạy, cậu nép sát vào một bên cửa xe, trong mắt là một mảng hoang mang mờ mịt. Cậu nghĩ đi nghĩ lại trong đầu, cuối cùng vẫn chắc chắn rằng mình không có khả năng quen biết một người sang trọng như vậy.
Người phụ nữ này còn gọi thẳng tên cậu, chắc là không phải nhận lầm người.
"Cậu tuỳ tiện lên xe một người lạ như vậy, không sợ tôi lừa cậu đem bán sao?" Người phụ nữ kia lướt notebook làm việc, không nhìn cậu mà hỏi.
Thẩm Tư Thần ngơ ngác, nhưng rất nhanh cậu lại gãi đầu cười khổ, "Chị sang trọng như vậy chắc là không thiếu tiền đâu, bán tôi cũng không chắc được bao nhiêu tiền."
"Tôi là nhờ buôn người mới giàu có đấy."
Sắc mặt Thẩm Tư Thần phút chốc trắng bệch, miệng mồm há hốc.
Người phụ nữ kia cười một tiếng, xoay qua nhìn cậu, "Nói đùa với cậu thôi, nhưng không phải người có tiền nào cũng là người tốt đâu, sau này cậu vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Thẩm Tư Thần vâng vâng dạ dạ gật đầu, suýt chút nữa thì hồn vía bay mất.
Xe dừng trước cửa một bệnh viện tư nhân.
Lúc này khuôn mặt người phụ nữ kia bắt đầu trở nên nghiêm túc, cô xoay mặt về phía Thẩm Tư Thần, giới thiệu một lượt, "Tôi tên là Kiều Cảnh Vân, hiện tại là chủ tịch tập đoàn Kiều Thị, là chị gái của Kiều Cảnh Nam."
Thẩm Tư Thần không hiểu lắm, chỉ nhận thức được người trước mặt cậu rất có tiền, "Chủ tịch Kiều."
Kiều Cảnh Vân gật đầu, "Kiều Cảnh Nam là người tối qua ở cùng cậu."
Hết bất ngờ này tới bất ngờ khác khiến cho Thẩm Tư Thần mắt chữ A mồm chữ O, thế nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi im lặng để chờ nghe Kiều Cảnh Vân nói tiếp.
Kiều Cảnh Vân nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cậu, cực kỳ hài lòng, "Thật ra buổi sáng nay tôi đã điều tra qua hoàn cảnh của cậu, là chú và dì của cậu ép cậu tới khách sạn Diamond bồi một vị lão tổng, đúng chứ?"
Thiếu niên cúi đầu, nhỏ giọng thưa vâng.
"Trùng hợp là hôm qua một người bạn của Cảnh Nam chơi đùa quá trớn nên đã bỏ thuốc vào ly rượu của nó, đồng thời cũng sắp xếp cho nó một cô gái phục vụ. Nhưng bên trong có lẽ xảy ra sự cố gì đó nên cuối cùng trở thành cậu và nó..." Kiều Cảnh Vân chỉ nói lấp lửng, cô ta liếc qua dấu vết chi chít để lại trên cổ Thẩm Tư Thần mà áo sơ mi chẳng thể che lắp nổi, khẽ lắc đầu.
"Tôi xin lỗi, tôi không biết người đó là em trai của chủ tịch."
Giọng Thẩm Tư Thần run run, giờ thì cậu đã hiểu hết mọi chuyện, hóa ra hôm qua cậu đã "phục vụ" nhầm người cho nên chú và dì mới nổi giận như vậy, chỉ sợ bây giờ vị chủ tịch Kiều này cũng tìm cậu để nổi giận.
Kiều Cảnh Vân nhìn thiếu niên co người lại một chỗ, run rẩy đến lợi hại, trong mắt cũng hiện lên chút đau lòng.
Thẩm gia kia cũng chẳng ra làm sao, đem cháu trai của mình dâng cho người khác để đổi lấy cơ hội làm ăn, sự tình không thành thì đánh đập rồi đuổi cổ cậu nhóc ra ngoài, trên mặt Thẩm Tư Thần vẫn còn nguyên dấu tay năm ngón, cả một bên mặt sưng đỏ.
"Không phải sợ, tôi biết cậu không cố ý, cậu cũng là người bị hại."
Trước khi đến đây Kiều Cảnh Vân đã điều tra qua thân thế và tư liệu của Thẩm Tư Thần, xác định cậu là một học sinh gương mẫu, tính tình mềm yếu nhu nhược, cha mẹ mất sớm nên được vợ chồng Thẩm gia nuôi dưỡng. Là một đứa trẻ ngoan.
"Hiện tại có một chút rắc rối, em trai của tôi đối với việc hôm qua sợ là có chút đả kích, hiện tại nó đang tìm cậu ở khắp nơi, nếu nó tìm được cậu... e rằng sẽ khó mà để cho cậu yên ổn."
Hai mắt Thẩm Tư Thần tràn ngập sợ hãi, "Vậy... vậy tôi nên làm thế nào... tôi thực sự... thực sự không phải cố ý."
"Cậu chỉ cần nghe theo lời tôi sắp xếp là được. Trước tiên chúng ta sẽ vào bệnh viện này kiểm tra toàn diện cho cậu, nếu xác định cậu không có thương tổn gì thì chúng ta sẽ ký một hiệp nghị bảo mật. Cậu phải giữ kín bí mật tất cả những việc liên quan đến Kiều Cảnh Nam, bao gồm cả việc gặp tôi, còn tôi sẽ sắp xếp cho cậu một nơi ở khác và giúp cho cậu có thể tiếp tục đi học, đồng thời còn bồi thường cho cậu một khoản tiền, cũng sẽ không để em trai tôi tìm ra cậu hay gây ảnh hưởng đến cậu."
Thẩm Tư Thần trầm mặc một hồi mới dè dặt trả lời, "Cảm ơn chủ tịch, tôi... không cần bồi thường, tôi chỉ muốn tiếp tục đi học, tôi có thể ở ký túc xá, cũng có thể làm thêm để kiếm tiền học phí... về phần người kia... không tìm được tôi là tốt nhất."
Cậu có chút sợ người đàn ông đó, khí thế của anh ta quá cường hãn, hành động cũng có phần... thô bạo.
Thẩm Tư Thần ngoan ngoãn theo thư ký của Kiều Cảnh Vân vào làm kiểm tra, cậu đi vào theo lối đi VIP, đeo khẩu trang che chắn khuôn mặt cẩn thận.
Sau hơn hai tiếng làm đủ các loại xét nghiệm thì cuối cùng Kiều Cảnh Vân cũng cầm được kết quả trên tay.
Trừ bỏ chỗ kia có chút trầy xước và sưng đỏ thì không có gì đáng ngại, bác sỹ còn tri kỷ đưa cho cậu một lọ thuốc mỡ.
Hợp đồng đã được soạn sẵn, Kiều Cảnh Vân đã chuẩn bị đầy đủ trước khi tới, không hề có ý để thiếu niên có cơ hội từ chối.
Dẫu sao Kiều Cảnh Nam cũng là người sau này sẽ kế thừa Kiều Thị, cô ta không muốn bất cứ việc gì ảnh hưởng đến con đường tương lai của em trai mình.
Với tính cách của Kiều Cảnh Nam e rằng sẽ không tha cho cậu nhóc này mất, hiện giờ nó còn đang điên cuồng tìm cậu ta, dù sao cậu nhóc trước mặt cũng là người bị hại, tách hai người họ ra thì tốt hơn.
Khách sạn Diamond nổi tiếng là bảo mật cao, không hề có camera bên trong, nhân viên khách sạn cũng đã bị Kiều Cảnh Vân mua chuộc trước một bước, Kiều Cảnh Nam không biết mặt cậu, càng không biết tên, camera xung quanh khách sạn đã bị động tay xóa mất, hiện giờ Kiều Cảnh Nam muốn tìm được Thẩm Tư Thần là điều không thể.
...
"Ba ba, con muốn đi ngủ."
Thẩm Tư Thần bị tiếng gọi của Thẩm Tư Vũ kéo về thực tại. Cậu ôm nhóc con trong tay, miệng không ngừng lẩm bẩm, "Con là của riêng ba ba, không ai cướp được, không một ai."
Thẩm Tư Vũ thở ra một hơi, ba ba của nhóc lại ca bài ca này, "Được rồi được rồi, không ai cướp con trai của ba ba đâu. Còn nữa, ngày mai là cuối tuần, ba ba không nghĩ sẽ đưa con trai của mình đi công viên giải trí sao?"
"Tất nhiên là sẽ đi, ba ba sẽ không thất hứa với Tiểu Vũ." Thẩm Tư Thần cười ngọt ngào xoa đầu nhóc.
Nhóc con cười ranh mãnh, ba ba của cậu đúng là dễ dỗ, chỉ nói vài câu là có thể dời đi lực chú ý.
Nhóc không biết tại sao ba ba lại sợ có người đến cướp nhóc đi, chỉ biết từ khi mình nhận thức được mọi chuyện thì đã nhìn thấy ba ba thường hay ngồi một mình ngây ngẩn, hình như là nghĩ về chuyện cũ, sau đó sẽ ôm nhóc thật chặt, sợ hãi sẽ có người cướp nhóc đi.
Nhóc không biết người đó là ai, nhưng chỉ cần muốn chia rẽ nhóc và ba ba thì chính là người xấu. Trên đời này nhóc chỉ cần ba ba, không cần ai khác.
Bạn nhỏ Thẩm Tư Vũ muốn mình phải lớn thật nhanh để có thể bảo vệ ba ba, không để ba ba ngày ngày phải sống trong lo sợ có người cướp nhóc đi nữa.