Có tiếng mở cửa, tiếng bước chân đi vào, tiếng khay thức ăn đặt lên bàn, những âm thanh quen thuộc lặp lại hằng ngày.
Người đàn ông ngồi trên chiếc xe lăn ở cạnh cửa sổ không thèm quay đầu lại, "Đem ra ngoài đi, tôi không muốn ăn."
Trên tay hắn là chiếc ipad vẫn còn đang mở trang tin tức đưa tin về buổi cầu hôn đang khiến dư luận xôn xao từ tối hôm qua đến nay, hai chữ Thần Thần được kết từ hoa nổi bần bật trong khung ảnh kia khiến tim hắn như thắt lại.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần hơn, đến phía sau lưng hắn thì dừng lại, người kia cũng nhìn thấy dòng tin tức mà hắn đang đọc.
"Anh định cứ hành hạ bản thân mình như thế này mãi sao? Cậu ta... từ đầu tới cuối đều chưa từng thuộc về anh."
Giọng nói này có vài phần quen thuộc, Hàn Kỳ điều khiển xe lăn quay lại, trong một khoảnh khắc hắn đã tưởng chừng như thiếu niên mà hắn ngày nhớ đêm mong đang đứng trước mặt hắn, nhưng chỉ thoáng qua tất cả cảm xúc kia đều vỡ vụn, hắn biết... cậu không thể nào xuất hiện ở đây.
Sự thất vọng sâu sắc trong ánh mắt đó khiến cho thiếu niên đối diện hắn cũng phải nhói lòng.
Hai con người, hai trái tim vụn vỡ, im lặng nhìn nhau.
"Sao cậu lại ở đây?"
"Là Hàn tiểu thư cứu em từ tay Kiều Cảnh Nam trở về."
"Cậu đến để báo thù tôi sao? Vì tôi bỏ mặc cậu?"
Bạch Ân quỳ một gối xuống, hai tay đặt lên chỗ tì tay của xe lăn, ánh mắt có chút xót xa khi nhìn vào chân hắn, "Là em vô dụng, không thể hoàn thành được nhiệm vụ mà anh giao cho, xin lỗi anh, anh Kỳ..."
Hàn Kỳ thở dài, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Chuyện đó là chúng ta hợp tác vì mục đích riêng của bản thân, sao có thể tính là nhiệm vụ hay là lỗi của ai được... Đến cuối cùng tôi cũng không thể ở bên Thần Thần, cậu cũng không thể có được Kiều Cảnh Nam, chúng ta đều là kẻ thất bại."
Bạch Ân ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn theo Hàn Kỳ, ánh mắt đầy tha thiết, "Anh Kỳ, anh còn có em mà... em có thể mang bất cứ dáng vẻ nào mà anh muốn, anh thích cậu ta, chẳng phải khuôn mặt này giống hệt cậu ta hay sao, anh muốn em học theo tính cách, cử chỉ thói quen của cậu ta, em đều có thể làm được... em... anh xem em là thế thân của cậu ta không được sao?"
Hàn Kỳ cười thành tiếng, "Kiều Cảnh Nam nói đúng, Thần Thần là duy nhất, em ấy là bảo vật độc nhất vô nhị, là người không ai có thể thay thế được, dù cậu có bắt chước thế nào cũng không thể giống em ấy được. Hắn thật lòng yêu Thần Thần cho nên chỉ một ánh nhìn đã có thể nhận ra cậu, tôi cũng yêu Thần Thần... cho nên vĩnh viễn đều không cảm thấy cậu giống em ấy..."
Bạch Ân mím chặt môi, vành mặt chợt đỏ lên, "Em biết mình không thể thay thế vị trí của cậu ta trong lòng anh, nhưng em có thể vĩnh viễn ở bên cạnh anh, chăm sóc cho anh, em tin tưởng về sau nhất định sẽ có một ngày anh dành ra một vị trí nhỏ trong lòng cho em..."1
Trong đôi mắt vốn nhạt nhòa của Hàn Kỳ thoáng xao động, nhưng rất nhanh lại bị hắn đè nén xuống, "Cậu biết không, thật ra từ đầu tôi đã không thật lòng muốn giúp cậu, tôi chỉ đang lợi dụng cậu mà thôi. Tôi biết rõ khi ấy cậu cảm động vì tôi đã cứu cậu, tôi cố tình làm cho trái tim cậu không hề hướng về Kiều Cảnh Nam nữa, tôi làm cậu động lòng để cậu không vì hắn mà phản bội tôi... cuối cùng tôi lại nhẫn tâm đẩy cậu đến chỗ hắn để kéo dài thời gian. Cho nên tình cảm của cậu đừng đặt sai chỗ nữa, mỗi người đều là phiên bản duy nhất, cậu cần gì phải làm thế thân cho người khác. Hãy rời khỏi đây đi, hãy sống một cuộc đời của riêng mình."
Bạch Ân lắc đầu, nước mắt bắt đầu rơi xuống, "Em biết rõ, từ đầu em vẫn luôn biết rõ anh làm tất cả chỉ vì cậu ta, nhưng em vẫn nguyện ý giúp anh, tất cả đều là do em lựa chọn, bởi vì... em muốn anh được toại nguyện. Những ngày tháng sống ở biệt thự này, những ngày tháng cùng anh sớm chiều bên nhau, những lúc anh dịu dàng dạy em làm sao bắt chước cậu ta, những tấm ảnh thân mật mà em giả làm cậu ta để chụp cùng anh... đó chính là những khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời em. Dù mỗi khi anh nhìn về phía em đều chỉ nhớ đến cậu ta, nhưng chỉ cần trong mắt em luôn có anh là đủ, chỉ cần em được ở bên cạnh anh là đủ rồi..."
Hàn Kỳ rủ mi mắt, không nhìn ra tâm tình gì, "Cậu khuyên tôi đừng cố chấp nữa, nhưng rõ ràng bản thân cậu lại không chịu buông bỏ."
Bạch Ân không phản bác, chỉ mỉm cười trong nước mắt.
Hàn Kỳ đời này sẽ không thể có được Thẩm Tư Thần, ngay cả gặp mặt cũng đều không thể. Nhưng cậu lại có thể vĩnh viễn ở bên cạnh Hàn Kỳ, về sau trong mắt hắn chỉ có thể nhìn thấy một mình cậu.
Ván cờ này Hàn Kỳ thua hoàn toàn, nhưng cậu thì không.
Sâu thẳm trong lòng cậu còn cảm thấy có vài phần biết ơn Hàn Vũ Ly, nếu như không phải cô ta cố tình bắn Hàn Kỳ, nếu không phải cô ta làm cho anh ấy bị liệt hai chân, đời này có lẽ cậu sẽ không có cơ hội được ở bên cạnh chăm sóc anh ấy như hiện tại.
Kể từ bây giờ, Hàn Kỳ vĩnh viễn thuộc về một mình Bạch Ân này.
...
Từ đó về sau, Bạch Ân ở lại trong biệt thự, phụ trách sinh hoạt của Hàn Kỳ.
Lần đó, sau khi phẫu thuật xong mấy ngày Hàn Kỳ vẫn cảm thấy chân mình không có sức, cũng không có cảm giác, lúc này hắn mới phát giác có chuyện không ổn.
Nhưng Hàn Vũ Ly đã đổi hết vệ sĩ bên cạnh hắn, cũng thu hết thiết bị liên lạc trong phòng bệnh, bác sĩ và y tá cũng là người mà cô ta sắp xếp.
Hàn Kỳ bị giam lỏng mấy ngày, đợi đến khi Hàn Vũ Ly đến thăm hắn, cô ta mới nói cho hắn biết viên đạn kia đã xuyên qua một phần xương cột sống, gây tổn thương đến tủy sống và một vài dây thần kinh, cho nên... về sau hai chân của hắn sẽ bị liệt, không thể cử động được nữa.
Khi ấy hắn cũng không quá bất ngờ về kết quả này, chỉ là vẫn không tránh khỏi có chút đau lòng.
Hắn tự hỏi Hàn Vũ Ly phải hận hắn đến cỡ nào mới có thể ngày đêm luyện tập bắn súng chỉ để chờ đợi một cơ hội này, cơ hội để có thể đường đường chính chính nhắm chuẩn xác vào xương cột sống của hắn mà bắn, cơ hội để có thể biến hắn thành một tên tàn phế...
Sau khi Hàn Kỳ xuất viện, Hàn Vũ Ly lại cho người đưa hắn đến căn biệt thự trên đồi này để giam lỏng, người làm và vệ sĩ trong nhà đều đối với hắn rất cung kính, ngoại trừ việc rời khỏi căn biệt thự này, những việc khác đều nghe theo ý hắn.
Tâm Hàn Kỳ giờ đã như tro tàn, đôi chân tàn phế này có ra ngoài thì cũng chẳng làm được gì, hắn không muốn rời khỏi đây, cũng không hề quan tâm bất cứ điều gì nữa, hắn cứ thế nhốt mình ở trong phòng, sống lay lắt qua ngày trong nỗi nhớ vô bờ về thiếu niên của hắn.
Hắn không biết tại sao Hàn Vũ Ly lại đưa Bạch Ân đến đây, là vì vẫn không yên tâm nên mới tìm người đến giám sát hắn, hay là có dụng ý gì khác, hắn cũng không quan tâm lắm, chỗ này có nhiều thêm một người hay bớt đi một người cũng chẳng có gì khác biệt.
Chỉ là Bạch Ân này có lẽ có chút không giống như những người làm khác trong nhà, cậu ta sẽ không mang cơm xuống ngay nếu như hắn nói không muốn ăn, cậu ta sẽ ầm ĩ khiến hắn phát phiền rồi cố gắng ăn cơm cho qua chuyện.
Mỗi sáng cậu ta đều sẽ kéo hết rèm cửa ra, căn phòng vốn tối tăm lạnh lẽo bây giờ không lúc nào không ngập tràn ánh sáng.
Hoa trong vườn có lẽ bị cậu ta hái sắp trụi rồi, bởi vì cứ cách hai ngày cậu ta lại đổi hoa mới cho bình hoa trong phòng một lần.
Gần đây số lần Bạch Ân tự ý đưa hắn xuống khu vườn phía trước biệt thự đi dạo mỗi lúc một nhiều, một lần hai lần hắn còn tỏ vẻ khó chịu ra mặt, nhưng dần về sau hắn cũng mặc kệ.
Hắn nhớ khu vườn này trước kia Thần Thần rất thích, có mấy lần cậu còn ngồi trên chiếc xích đu màu trắng kia chờ hắn tan làm trở về, hắn nghĩ... ngắm phong cảnh mà cậu từng yêu thích một chút cũng tốt, giống như hắn vẫn còn có chút liên hệ gì đó với cậu. Mọi chuyện thật giống như chỉ mới vừa xảy ra hôm qua vậy, bóng dáng cậu giống như vẫn còn hiện hữu ở khắp nơi trong ngôi biệt thự này, hoặc nói đúng hơn là... trong tâm trí hắn.
Vì thế về sau số lần hắn rời khỏi phòng mỗi lúc một nhiều.
Khoảng thời gian này, xem như cũng trôi qua khá bình yên.
...
Cuối tuần, Kiều Cảnh Nam giữ đúng lời hứa đưa Thẩm Tư Thần đi thăm mộ của cha mẹ cậu.
Bởi vì buổi sáng Kiều Cảnh Nam cứ ôm cậu lăn qua lăn lại trên giường không chịu dậy nên đã làm chậm trễ thời gian, lúc bọn họ ra khỏi nhà đã hơn mười giờ.
"Chúng ta ghé qua một chỗ trước, đợi qua giờ trưa rồi hẵng đi tảo mộ, sức khỏe em bây giờ rất yếu, dù là sắp sang đông rồi nhưng giữa trưa vẫn không nên ra ngoài trời."
Thẩm Tư Thần khoanh tay trước ngực, híp mắt nhìn hắn, "Anh đã tính toán trước rồi đúng không?"
"Ha ha, Thần Thần nhà chúng ta đúng là rất thông minh."
Xe chậm rãi chạy vào trung tâm thành phố, qua mấy con phố sầm uất, khung cảnh ven đường bên ngoài vô cùng quen thuộc, Thẩm Tư Thần dường như đã nhận ra nơi mà hắn muốn đưa cậu đến.
"Cảnh Nam, chúng ta... đến nhà hàng sao?"
"Ừ, muốn đến xem tâm huyết của em không?"
Thẩm Tư Thần tựa đầu vào vai hắn, khẽ gật đầu, khóe môi không khỏi mỉm cười.
Ngày trước cậu vì nhà hàng lẩu này mà bỏ ra không ít tâm tư, cậu thật sự muốn có sự nghiệp của riêng mình.
Nhưng về sau khi bị Hàn Kỳ đưa đi, rồi mất trí nhớ, sau đó lại là việc mang thai, mọi thứ quay vòng khiến cho cậu không còn tâm trí nghĩ đến chuyện ở nhà hàng nữa, cậu cũng rất tò mò không biết hiện tại nhà hàng như thế nào rồi, lúc đó mọi thứ đều đã đi vào ổn định, cậu nghĩ Kiều Cảnh Nam chắc chắn sẽ giúp cậu quản lý nó.
Mà sự thật còn vượt xa hơn cả mong đợi của cậu.
Nhà hàng không những hoạt động rất tốt mà doanh thu cũng tăng gấp mấy lần lúc trước, lượng khách quen ổn định cũng tăng lên nhiều đáng kể, vào dịp cuối tuần nhà hàng cũng thường tổ chức hoạt động nhằm thu hút khách hàng, hơn nữa vào thứ tư mỗi tuần sẽ dành ra một khoảng nhỏ trước sân để phát thức ăn từ thiện cho những người vô gia cư hoặc người lao động khó khăn trong thành phố...
Không những vậy trên mạng còn thường xuyên có những bài review nhà hàng và quảng cáo trên các trang mạng xã hội thịnh hành, người trẻ tuổi cũng vì vậy mà đến chỗ này check in đông đảo, một nơi vừa túi tiền lại có không gian cực xịn và thức ăn ngon như thế này, không ai là không muốn đến thử một lần.
Thẩm Tư Thần ngồi trong văn phòng nghe quản lý báo cáo tình hình, khuôn mặt thay đổi hết các cung bậc từ vui sướng đến bất ngờ ngỡ ngàng, sau cùng cũng chỉ có thể nhìn về phía Kiều Cảnh Nam mà thốt ra một câu cảm thán.
"Đúng là có tư bản ra tay có khác, tình hình kinh doanh lập tức phất thẳng lên trời, cứ đà này không lâu nữa em có thể thành ông chủ lớn, mỗi đêm đều đếm tiền đến mỏi cả tay rồi."
Hắn cưng chiều nhìn cậu, "Vậy nửa đời sau của tôi đành phải nhờ phu nhân chiếu cố rồi, ông chủ Thẩm... tôi muốn ăn cơm mềm, em có thể thu nhận tôi không?"
Thẩm Tư Thần mỉm cười ngọt ngào, "Được, khi nào anh chán không muốn làm tổng tài của Kiều Thị nữa thì tới chỗ em, em nuôi anh."
Cậu tưởng rằng hắn chỉ nói đùa nên cũng vui vẻ hùa theo, nếu như cậu biết hắn thật sự đã từng nghĩ như vậy thật thì không biết cậu sẽ sốc đến cỡ nào.
Mà sốc nhất chắc hẳn phải là Lục Văn, nếu anh ta mà biết ông chủ của mình định bỏ chạy lấy người, một lòng chỉ tơ tưởng đến việc cùng phu nhân nhà mình bán lẩu sống qua ngày chắc anh ta phải lên cơn đau tim mất.
Cũng may là Kiều Cảnh Nam chỉ mới nghĩ tới, còn chưa thật sự làm.
Quản lý báo cáo xong thì lặng lẽ ra ngoài, có một loại cơm ăn nhiều sẽ không tốt cho tâm trạng, đó chính là cơm mà ông chủ lớn và ông chủ nhỏ sắp phát...
Thẩm Tư Thần xem lại sổ sách một lần nữa, Kiều Cảnh Nam tiến đến bên cạnh cậu, hắn khom người đặt cằm lên vai cậu, "Sau này tôi sẽ mua máy đếm tiền cho em."
Cậu ngạc nhiên quay sang nhìn hắn, "Để làm gì?"
Hắn được dịp nhích tới hôn lên bờ môi mềm ngọt ngào, sau đó mới cười nói, "Vậy thì buổi tối em không cần đếm tiền đến mỏi tay nữa. Thời gian buổi tới của em đều phải dành cho tôi, không có thứ gì có thể giành em với Kiều Cảnh Nam này..."
Thiếu niên bật cười, nghiêng đầu nhìn hắn, "Kiều tổng ghen rồi? Đến tiền mà anh cũng ghen được sao?"
"Bất cứ thứ gì thu hút lấy sự chú ý của em dù chỉ là một giây thôi cũng khiến tôi khó chịu, tôi còn ước gì trong mắt em trong lòng em chỉ nhìn đến chỉ hướng về mỗi mình tôi nữa kìa... Tôi từng nghĩ muốn giấu em đi, để không ai có thể cướp em khỏi tay tôi, để thế giới của em chỉ có mỗi mình tôi... Thần Thần, tình cảm của tôi rất ích kỷ, rất cực đoan, cũng rất độc đoán, em có thấy... sợ tôi không?"
Thẩm Tư Thần buông sổ sách trong tay ra, hai tay câu lấy cổ hắn, đôi mắt cong cong, trong tròng mắt long lanh dường như chỉ có sự hạnh phúc đang dâng trào, "Nhưng cuối cùng anh cũng không làm như vậy, anh không những không cướp đi tự do của em mà còn xây dựng cho em một thế giới xung quanh thật đẹp đẽ, thật ấm áp. Anh cho em gia đình, cho em người nhà, cho em bạn bè, cho em công việc... anh còn cho em cả tình yêu của anh nữa. Cảnh Nam, đời này niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời em chính là gặp được anh, và được anh yêu. Cho nên, em hy vọng về sau mỗi ngày anh đều yêu em nhiều hơn nữa..."
Anh từng nói muốn trong mắt em chỉ có mỗi mình anh, nhưng anh đâu nào biết, thế giới tươi đẹp trong mắt em đều là do anh từng chút từng chút một xây đắp mà thành, thế giới của em... chính là anh.