Phụt!
"A..." Tiếng than nhẹ được thốt ra cùng sự quẫn bách trên gương mặt thiếu niên.
Cậu đã lỡ bắn lên quần áo của Kiều Cảnh Nam mất rồi.
"Em... em xin lỗi..."
Kiều Cảnh Nam mỉm cười với cậu, trong mắt là ôn nhu cực hạn, hắn hôn nhẹ lên môi cậu, sau đó ấn một phím trên máy tính.
Hắn nói, "Tôi rất hài lòng."
Kiều tổng gập màn hình laptop xuống, mặc kệ những người ở bên kia đang ngơ ngác. Hắn thuần thục bế người trên đùi lên, đi vào phòng nghỉ ở bên trong văn phòng.
"Thả em xuống đi, em... em có thể tự đi mà."
Kiều Cảnh Nam đặt tay dưới mông cậu, bế thốc cậu lên, hai chân cậu câu vào eo hắn, tay vòng trên cổ hắn, tư thế vô cùng thân mật.
"Nếu có thể, tôi chỉ muốn ngày ngày đều được bế em, nâng niu em, để em ngay cả chân cũng không cần chạm đất."
Thẩm Tư Thần hơi hốt hoảng, "Việc này là không thể."
Hắn cười với cậu, khuôn mặt đẹp trai như thể đang phát sáng lấp lánh, "Ừm, tôi biết em sẽ không đồng ý, cho nên những lúc thế này, em chịu khó để tôi được nâng niu em nhiều hơn một chút, đừng từ chối tôi, có được không?"
Thẩm Tư Thần ngơ ngác gật đầu trước lời tâm tình đầy chân thành của Kiều Cảnh Nam, cậu không hề tưởng tượng được rằng, cái người đang giả vờ đáng thương trước mặt cậu tâm cơ đến nhường nào.
Hắn đi một vòng lớn, khiến cậu sợ hãi một yêu cầu vô lý, sau đó lại đưa ra một yêu cầu thứ hai có vẻ dễ dàng hơn để cậu chọn, rốt cuộc thì... mục đích của hắn từ đầu đến cuối vẫn luôn là yêu cầu thứ hai.
Kiều Cảnh Nam hài lòng nhìn thiếu niên, hắn cố gắng che giấu nụ cười đắc ý của mình. Người này dễ lừa gạt như vậy, nếu như không gặp hắn mà gặp phải kẻ xấu xa khác thì phải làm sao đây. Cho nên hắn chỉ có thể đem thiếu niên đặt trong tầm mắt, ngày ngày quan sát, ôm trong vòng tay, bảo hộ cả đời.
Bên trong văn phòng có một gian phòng nghỉ, ở đó có giường, có phòng tắm, có cả quần áo dự phòng để thay. Trước kia Kiều Cảnh Nam thường hay tăng ca, ở lại công ty còn nhiều hơn về nhà, thế nhưng từ sau khi gặp lại Thẩm Tư Thần, hắn còn suýt quên mất nơi này có phòng nghỉ. Đừng nói là tăng ca, chưa đến giờ tan làm là đã không thấy bóng dáng của hắn ở công ty rồi.
Cũng may là bên trên còn có Kiều Cảnh Vân chống đỡ, bên dưới có nhân viên ưu tú đầy kinh nghiệm lúc nào cũng nghiêm túc làm việc, nếu không thì Kiều tổng làm gì có nhiều thời gian rảnh rỗi để yêu đương như vậy.
...
Kiều Cảnh Nam đặt Thẩm Tư Thần lên đệm mềm, hôn nhẹ vài cái an ủi cậu, "Ở đây không có "áo mưa", lần này... không cần dùng có được không?"
"Ừm..." Người này nhìn bề ngoài thì lưu manh tùy ý, thật chất thì hắn luôn tôn trọng cậu, luôn dịu dàng với cậu, chung quy là từ khi ở bên cạnh hắn... dường như hắn chưa từng cưỡng ép, chưa từng ra lệnh, cũng chưa từng ghét bỏ cậu.
"Thần Thần, em thật tốt."
Hắn cùng cậu triền miên, có khi dịu dàng như nước, có khi lại cuồng nhiệt mạnh mẽ, thế nhưng tất thảy đều khiến cho cậu thoải mái đến không nói nên lời. Thẩm Tư Thần được hắn dẫn dắt trải qua rất nhiều tư vị, rất nhiều cảm giác mà không thể diễn tả, cũng chẳng thể gọi tên, chỉ biết rằng cậu thật sự rất muốn thân cận cùng hắn, muốn nhiều hơn nữa...
Đến cuối cùng cậu đã bắn thêm hai lần nữa. Trong cơn khoái cảm dâng trào, cậu cảm thấy có chút mất mát khi mà Kiều Cảnh Nam lại rút ra lúc hắn đạt đến cao trào, giường đệm bị chất lỏng màu trắng đục đặc sệt mà hắn bắn ra làm thấm ướt một mảng.
Trong lúc đầu óc lâng lâng mơ hồ, cậu không rõ mình cảm thấy mất mát vì bên dưới đột nhiên trống trải, hay là vì trong lòng cậu đang nghĩ rằng hắn sợ cậu lại mang thai, nói đúng hơn là hắn không muốn.
Mà dụng ý của Kiều Cảnh Nam quả thực là vì không muốn Thẩm Tư Thần mang thai lần nữa. Hắn quả thật là cố ý rút ra, cũng đã dự tính sẵn từ đầu.
Nguyên do... cũng chỉ có hắn mới biết.
Kiều Cảnh Nam gục xuống bên cạnh Thẩm Tư Thần, ôm lấy thiếu niên chặt chẽ, dư vị của cuộc hoang ái vừa kết thúc quẩn quanh khắp cả căn phòng.
Kiều Cảnh Nam làm một lần là không đủ, nhưng hắn không đòi thêm, chỉ yên lặng nằm bên cạnh thiếu niên, ôm ấp vỗ về cậu sau cuộc ân ái nồng nhiệt.
Có trời mới biết lúc nãy hắn đã cố gắng giữ lý trí của mình thế nào mới có thể rút ra kịp vào thời khắc quan trọng. Bên trong thiếu niên ấm áp biết nhường nào, không có đồ bảo hộ ngăn cách khiến hắn càng cảm nhận chân thật hơn, thiếu niên bao lấy hắn, siết chặt hắn, những va chạm kịch liệt, những sự ma sát nóng bỏng, tất cả khiến hắn như muốn phát điên.
Tia lý trí cuối cùng trong tiềm thức đã cố gắng hết sức để ngăn cản hắn đâm thật sâu vào bên trong thiếu niên rồi bắn từng luồng "chất lỏng" ấm áp kia vào để lấp đầy cậu. Hắn rất muốn, vô cùng muốn, điên cuồng muốn làm như vậy.
Cho nên hắn không dám tự tin mình sẽ giữ được lý trí như vậy lần thứ hai.
Hắn chỉ có thể nhẫn nhịn, cật lực nhẫn nhịn.
"Thần Thần..." Kiều Cảnh Nam ôm thiếu niên vào lòng, hôn nhẹ lên tóc cậu, hắn không nói gì thêm, chỉ gọi tên cậu một cách tha thiết.
Hắn yêu thiếu niên này, yêu đến chết đi sống lại, yêu đến điên cuồng hoang dại... Thật sự rất rất yêu.
...
Kiều Cảnh Nam bế người vào phòng tắm, giúp cậu tắm rửa. Hắn rất chuyên tâm, không hề có ý nghĩ gì khác, bởi vì hắn sợ chỉ cần nghĩ khác một chút là hắn lại ***** ***. Ở bên cạnh thiếu niên cũng là một loại thử thách, lúc nào cũng phải thật cẩn thận kiềm chế, nếu không hắn sợ sẽ dọa đến cậu, lỡ như cậu nghĩ hắn là tên biến thái thì biết làm thế nào đây.
Thẩm Tư Thần không hiểu nỗi lòng của hắn, chỉ thấy hắn tỉ mỉ kì cọ cho cậu động tác vẫn ôn nhu cẩn thận như thường lệ, thế nhưng chốc chốc hắn lại vô thức thở dài, hôm nay cũng chỉ làm có một lần, cộng thêm chuyện "ra" ở bên ngoài...
Không lẽ là... hắn đã chán cậu rồi sao?