"Chỗ này... thật đáng yêu." Hắn vừa nói vừa dùng đầu ngón tay lướt nhẹ qua lỗ nhỏ hồng hào bên dưới.
"Đừng... đừng nhìn." Thiếu niên yếu ớt cầu xin hắn, mặt cậu đã đỏ như quả cà chua chín, đến cả vành tai cũng đều đỏ.
"Thần Thần... em thật đẹp."
Kiều Cảnh Nam hôn dọc theo cẳng chân thon dài đang gác trên vai mình, hôn đến mặt trong của đùi, thiếu niên hơi rùng mình, hắn nhếch khóe môi cười khẽ, mút thật mạnh khiến cậu phải phát ra tiếng rên rỉ, trên chiếc đùi nõn nà in hằn mấy dấu hôn đỏ ửng.
Thiếu niên ngoan ngoãn nằm yên như thể một tuyệt tác đang chờ hắn tùy thời thưởng thức, người đàn ông kia trêu chọc cơ thể mẫn cảm của cậu, khơi gợi lên dục vọng của cậu, nhưng đồng thời cũng rất ôn nhu dỗ dành cậu, từng động tác, từng nụ hôn, từng cái chạm đều thể hiện sự trân trọng vô vàn.
Ngay khi Thẩm Tư Thần không có chút phòng bị nào, Kiều Cảnh Nam bất ngờ ngậm lấy hạ thân của cậu, thiếu niên giật mình muốn kháng cự, cậu vừa định ngồi dậy đã bị một ánh mắt dọa cho nằm trở về.
"Chỗ đó... ưm... chỗ đó không được... ư... hức..."
Cậu nói một câu cũng phải ngập ngừng mấy bận, hạ thân bên dưới cảm nhận được sự ma sát mạnh mẽ, môi lưỡi ấm nóng liên tục phun ra nuốt vào, hai tay của cậu vẫn ngoan ngoãn giữ trên đỉnh đầu, ngón tay yếu ớt bám chặt vào ga giường, cả thân mình cong lên theo từng nhịp của hắn.
Người kia dùng miệng an ủi cậu, một tay lại đưa lên ngực cậu sờ soạn, tay còn lại thì nhẹ nhàng nâng cặp mông tròn trịa của cậu lên, bàn tay không an phận mà xoa nắn không ngừng.
Chỗ nào bị hắn chạm phải cũng là yếu điểm của cậu, chẳng bao lâu sau sự kích thích đã lên đến cực hạn, đầu óc Thẩm Tư Thần dần trở nên trống rỗng, cậu muốn nói với hắn rằng cậu sắp không chịu nổi, cậu sẽ bắn mất...
Thế nhưng cái miệng nhỏ yêu kiều chỉ có thể phát ra tiếng ư a đầy mê hoặc, đến cuối cùng cũng không thể nói thành lời, lúc cao trào cũng chỉ có thể gọi tên hắn, "Cảnh Nam... ưm... Cảnh Nam..."
Chất lỏng đặc sệt bắn thẳng vào miệng Kiều Cảnh Nam, thiếu niên thở dốc từng hồi, hai mắt nhắm nghiền mê man nằm xụi lơ trên giường. Hắn mỉm cười, vươn lưỡi liếm môi, không chút do dự nuốt xuống chất lỏng rất miệng.
Nhưng chỉ một thoáng sau vẻ mặt hắn lại trở nên căng thẳng, tay thiếu niên đã thoát khỏi chiếc áo phông vướng víu, cậu dùng hai tay bụm mặt, nức nở thành tiếng.
"Hức... hức... chỗ đó... chỗ đó bẩn mà..."
Kiều Cảnh Nam áp lên người cậu, gỡ nhẹ tay cậu ra, đặt lên mi mắt cậu một nụ hôn nhẹ nhàng, "Ngoan, không bẩn. Nói cho tôi biết, có thoải mái hay không, hửm?"
Thẩm Tư Thần cắn môi lắc đầu nguầy nguậy. Hắn cau mày nhưng môi lại mỉm cười, "Em ra nhiều như vậy, thật sự không thoải mái sao?"
Thiếu niên vẫn mang vẻ mặt đánh chết cũng không nhận, hắn cười càng tà mị hơn, "Vậy làm lại một lần nữa." Nói rồi còn giả vờ trườn xuống phía dưới.
Thẩm Tư Thần hốt hoảng níu lấy hắn, "Thoải mái, thật sự rất thoải mái."
"Ồ, vậy sao?"
Thiếu niên ý thức được mình đã bị lừa rồi, giận dỗi đánh nhẹ vào cánh tay hắn một cái. Thế nhưng vừa làm xong hành động vô thức đó thì cậu chợt khựng lại, sau đó cẩn thận quan sát nét mặt của Kiều Cảnh Nam, bộ dạng giống như là sợ hắn sẽ tức giận.
Người kia nắm lấy tay thiếu niên, đưa lên môi hôn nhẹ, "Là lỗi của tôi, đã khiến Thần Thần tức giận rồi."
Ánh mắt ấy ôn nhu đến cực hạn, trái tim đang lo lắng của cậu cũng tan chảy trong sự ngọt ngào này, hóa ra được nuông chiều... là cảm giác tuyệt vời như thế. Thật sự hy vọng đây không phải là giấc mơ, nếu là giấc mơ... cậu thật sự không muốn tỉnh dậy.
Trong lúc cậu miên man suy nghĩ, Kiều Cảnh Nam với lấy chai gel ở góc giường rồi nhanh chóng đổ ra tay một lượng, sau đó hắn nhẹ nhàng hôn lên môi thiếu niên, muốn thu hút sự chú ý của cậu, bàn tay không an phận lại trượt bên xuống dưới thăm dò.
Gel mát lạnh chạm vào nơi tư mật khiến cho Thẩm Tư Thần phải rùng mình, chỉ cần thiếu niên có chút phản ứng, nụ hôn kia lại càng sâu hơn, càng mạnh mẽ hơn khiến cho cậu không thể chú ý chuyện khác, chỉ có thể tập trung vào nụ hôn này.
Ngón tay của Kiều Cảnh Nam vẽ một vòng tròn xung quanh lỗ nhỏ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa theo hình xoắn ốc, sau đó đột ngột trượt vào trong.
"Ưm..."
Thiếu niên nhắm chặt mắt, hơi thở dồn dập rối loạn, mỗi lưỡi vẫn cùng hắn quấn quýt không rời, chỉ là nụ hôn kia đã nhẹ nhàng hơn nhiều, như thể đang an ủi cậu.
Ngón tay trượt vào bên trong, khuấy nhẹ một vòng nhỏ, sau khi để cho thiếu niên dần dần thích ứng, ngón tay thứ hai cũng mon men đi vào.
"A... Cảnh Nam..." Thẩm Tư Thần níu chặt tay hắn.
Trán của Kiều Cảnh Nam đã lấm tấm mồ hôi, hạ thân của hắn đã ***** **** từ nãy giờ, thân thể hai người dán chặt vào nhau, thiếu niên càng vặn vẹo hắn lại càng muốn nổ tung, thế nhưng mới cho vào hai ngón tay mà đã chặt đến mức nhúc nhích cũng khó khăn thế này thì cái của hắn chắc chắn sẽ không thể vào được.
Hắn một bên hôn thiếu niên để an ủi, một bên cố gắng đưa ba ngón tay vào bên trong giúp cậu khuếch trương.
"Thật khó chịu, Cảnh Nam... thật khó chịu... hức..."
Cảm giác kỳ lạ xâm chiếm đầu óc cậu, môi nhỏ run rẩy phát ra những âm thanh kiều mị, lần trước cậu cũng tự nới rộng chỗ đó, nhưng cảm giác sao lại khác nhau như vậy, rất lạ, mỗi nơi ngón tay hắn chạm vào đều như có một dòng điện xẹt qua khiến đầu óc cậu như sắp hỏng rồi.
"Đợi một chút, tôi sẽ lập tức khiến em thấy thoải mái."
Kiều Cảnh nam hôn dọc theo cổ thiếu niên, trượt dài xuống ngực, lưỡi đảo quanh hạt ngọc trên ngực thiếu niên, vừa mút vừa cắn khiến cho nơi ấy sưng đỏ cả lên.
Hai mắt của hắn đã nhiễm lên màu của dục vọng, thiếu niên dưới thân hắn vừa gọi tên hắn vừa không ngừng rên rỉ, thật sự là một sự quyến rũ chết người.
Hắn quỳ thẳng dậy, một tay với lấy cái áo mưa trong hộp, nhanh chóng mặc vào cho người anh em của mình.
Kiều Cảnh Nam tách hai chân của cậu ra, đưa hạ thân nóng rực đã ***** **** đến lợi hại cách một tấm màn ngăn mỏng chạm vào lỗ nhỏ hồng hào vừa được nới rộng, trong cảnh xuân vô hạn, dùng hết sức lực đâm thẳng vào.
"Thần Thần..."
Thẩm Tư Thần nắm chặt lấy ga trải giường, cắn môi nén lại tiếng rên rỉ của mình, nước mắt đã thấm ướt hàng mi cong một mảng.
Kiều Cảnh Nam ôm chân cậu vòng quanh eo hắn, cơ thể rắn chắc vẫn không ngừng chuyển động mạnh mẽ theo nhịp, từng khối cơ bụng hiện rõ mỗi lần hắn dùng sức. Thiếu niên bao lấy hắn rất chặt, chặt đến nỗi khiến hắn vừa đau vừa sung sướng, đầu óc có lúc như bị đình trệ, có lúc lại giống như sắp hỏng mất.
"Thần Thần, đừng nhịn, rên cho tôi nghe..."
Thẩm Tư Thần cắn môi, tiếng rên rỉ phát ra trong cổ họng cũng đủ khiến cậu thấy ngượng ngùng, nếu thật sự để nó thoát ra ngoài, cậu không biết âm thanh đó sẽ phóng túng đến thế nào nữa...
Kiều Cảnh Nam hơi hạ người, hắn chống tay lên giường, mặt đối mặt với thiếu niên, phía dưới vẫn không ngừng đâm chọc mạnh mẽ.
Ban đầu hắn nhẫn nại bao nhiêu, từ tốn ôn nhu bao nhiêu thì hiện tại lý trí của hắn gần như sắp hạ xuống bằng không. Hạ thân to lớn của hắn cùng nơi ấm áp chặt chẽ của cậu không ngừng ma sát, mỗi một lần rút ra đâm vào lại khiến hắn phấn khích đến điên cuồng.
Hắn hơi hạ người, phả hơi thở nóng vào tai thiếu niên, "Đừng bám vào ga giường, bám vào tôi này."
Thẩm Tư Thần hơi buông lỏng tay, hắn được đà thúc mạnh một cái khiến cho thiếu niên vội vàng ôm lấy cổ hắn. Vì động tác quá mạnh mà móng tay cào lên da hắn một vệt dài.
"Á! Ư... Hức... Cảnh Nam..." Thẩm Tư Thần không còn tâm sức để ý đến chuyện khác nữa nữa, thân mình đong đưa theo chuyển động của người kia, miệng cũng bật ra thành tiếng.
Chỉ cần nghe được giọng cậu, Kiều Cảnh Nam lại càng thêm điên cuồng, thiếu niên càng siết chặt hắn, hắn lại càng muốn thiếu niên nhiều hơn. Động tác mỗi lúc lại càng thêm kịch liệt.
"Cảnh Nam... chậm chút... ưm... a... không được..." Cậu chỉ vừa mới ra không bao lâu, mà lúc này cậu lại cảm thấy mình sắp không chịu nổi.
"Ngoan... Bé cưng, tôi muốn nghe thấy em rên rỉ dưới thân tôi."
Hắn muốn nghe Thẩm Tư Thần vừa nức nở vì sung sướng vừa gọi tên hắn, muốn làm cậu đến khi cậu phải van xin hắn, hắn muốn kéo dài sự triền miên này đến vô tận, hắn muốn cậu thật nhiều, thật nhiều hơn nữa.
Thẩm Tư Thần là của hắn, cả trái tim, cả thân thể quyến rũ này, tất cả đều là của hắn.