• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Thục không nói gì, mà Hồng Nương lại càng không dám nói lời nào.

Trong lúc đó, phòng ngủ lại khôi phục lại sự yên tĩnh lúc Hàn Duy Trung mới chết.

“Các nam nhân có thể vì tranh thủ lợi ích mà làm rất nhiều điều. Bọn họ ở triều đình kết thành minh hữu, kết bè kết đảng tranh giành không thôi lẫn nhau, bọn họ ở phố phường kéo bè kéo cánh, chống lại người ngoài bắt nạt; bọn họ ở hai đầu bờ ruộng lấy tổ chức huyết thống, bá chiếm từng tấc đất từng lạch nước. Nữ nhân vì sao lại cho rằng tranh thủ lợi ích cho chính mình là việc không tốt chứ?”

Tự Diệu nói giống như thể hồ quán đỉnh (12).

Dường như là ngay lập tức, ta mở miệng nói với Hồng Nương: “Xác c.h.ế.t của Hàn Duy Trung có thể giao cho ngươi và Thôi Oanh Oanh xử lý.”

Sắc mặt vui mừng của Hồng Nương vừa mới nổi lên gò má xinh đẹp, đã nghênh đón câu nói thứ hai của ta:

“Nhưng ta muốn vài đồ vật tu hành có thể sử dụng cho phàm nhân, lấy để trao đổi, ngươi có không?”

Sau khi cò kè mặc cả, tranh cuộn mở ra, xác c.h.ế.t của Hàn Duy Trung được lôi vào trong tranh.

Mà trước mặt ta bày ra ba loại vật phẩm

Duỗi tay chạm vào, hiệu quả của từng vật phẩm sẽ hiện lên trong đầu.

“Thuốc cao của Hạc Ngũ Đường (tiêu hao phẩm)”

Hiệu quả nhanh chóng cầm máu, khép lại vết thương cực nhanh chóng, dùng cho phàm nhân.

Tuy những thứ này dùng một tấm sẽ mất một tấm, hơn nữa, Hồng Nương chỉ cho ta mười lăm tấm, nhưng Khương Thục bị đánh rất đau, trong lòng ta sinh ra cảm xúc xót xa, lập tức rút ra một tấm đưa cho nàng: “Tỉ thử dán lên mặt xem.”

Hồng Nương lên sân khấu cùng với cách nàng xử lý xác c.h.ế.t của Hàn Duy Trung đã khiến cho Khương Thục chấn động vô cùng.

Nàng chậm rãi duỗi tay nhận lấy thuốc dán, mở băng gạc ra, dính lên mũi, chỗ bị thương nặng nhất.

Ta không nháy mắt mà nhìn nàng.

Không hổ là đồ vật do hoạ yêu đưa, hiệu quả bất phàm, thuốc cao kia vừa tiếp xúc vào da thịt đã hoá thành ánh sáng trắng dung nhập vào.

Miệng vết thương trên mặt Khương Thục trong giây lát đã thu nhỏ lại, kết vảy, sau đó lại lộ ra phần da non màu hồng phấn, sau đó phần da non này lại dần dần điều chỉnh, màu sắc y hệt với phần da thịt xung quanh.

“Không đau nữa…” Khương Thục nhỏ giọng nói với ta.

Ta nhạy bén mà chú ý thấy, lúc trước bởi vì mũi của nàng bị thương mà giọng nói có vẻ rầu rĩ, hiện giờ cũng trở nên bình thường.

Khương Thục cũng phát hiện ra điều này, tay cầm gương, ôm gương tự soi vào nhìn: “Mũi cũng khỏi hắn rồi. Thật là thần kỳ, không phải là ta đang mơ đấy chứ?”

Hầu hết phụ nữ đều quý trọng dung mạo của mình.

Hàn Duy Trung ra tay vô cùng tàn nhẫn đối với Khương Thục, ta vừa nãy còn nghĩ làm sao có thể chữa khỏi mặt cho Khương Thục.

Hiện giờ Khương Thục khôi phục như lúc đầu, cũng coi như đã thực hiện xong một chuyện ta lo lắng.

Đang định xem hai loại vật phẩm vừa nãy Hồng Nương đổi cho ta, phía bên ngoài lại truyền đến tiếng dò hỏi sợ hãi của tì nữ: “Phu nhân, ngài không sao chứ?”

Khương Thục nghe vậy, sắc mặt nhất thời không quá đẹp.

Nhưng mà biến đổi lớn như thế, lại khóc một trận trước mặt ta, nàng cũng trấn định hơn vài phần.

Sau dăm ba câu đã đuổi tì nữ đi rồi.

“Đồ cầm thú Hàn Duy Trung này tuy không thấy xác c.h.ế.t đâu, nhưng chuyện hắn mất tích vẫn là giấy không gói được lửa.”

Ta nhìn phòng ngủ hỗn độn và những vết m.á.u loang lổ, mở miệng dò hỏi ý kiến của Khương Thục:

“Tỉ có đồng ý đi theo muội không? Chỉ là lần này đi sẽ không còn Khương Thục của Khương gia và phủ Định Quốc Công nữa, nếu tỉ muốn tốt.”

Khương Thục nghiêng đầu nghĩ ngợi, hỏi lại ta một câu:

“Nếu ta c.h.ế.t trong tay của Hàn Duy Trung, phủ Định Quốc Công cùng với Khương gia chẳng phải là sẽ coi như không có ta nữa hay sao?”

Ngón tay lạnh lẽo duỗi lại đây.

Cách ống tay áo, Khương Thục kiên định mà nắm chặt lấy cổ tay của ta.

“Ta đi theo muội.”

“Về sau, nhờ muội chiếu cố nhiều hơn.”

Thu thập toàn bộ vàng bạc và đồ châu báu, ta mang theo một tay nải thật lớn, tranh cuộn mở ra chở Khương Thục lên, đồng thời nhảy ra khỏi tường cao của Định Quốc Công.

Bóng đêm dày đặc.

Bầu trời không trăng không sao.

Bởi vậy, trong bóng đêm, ta không nhìn thấy biểu cảm của Khương Thục.

Nhưng ta nghĩ, khi hơi gió lạnh lẽo mùa đông thổi qua gương mặt của Khương Thục, chắc là nàng cũng cảm thấy vui sướng.

Hai người hai yêu đang trốn ở sâu trong hẻm nhỏ, tránh đi người gõ mõ cầm canh đi tuần phố.

“Giờ Tý canh ba, bình an không có việc gì.” Người tuần tra kêu lên, gõ vài tiếng cồng.

Giờ Tý ư?

Ta theo bản năng mà sờ sờ lên bụng nhỏ.

Trước khi Tự Diệu đưa nội đan cho ta, nàng đã từng nói, tốt nhất là phải trả lại cho nàng nội đan trong vòng mười hai canh giờ.

Khi ta ra cửa là giờ Dậu, khi đến chùa là giờ Tuất, hiện giờ là giờ Tý.

Nói cách khác, kể từ khi ta rời phủ Xương Bình Hầu đến bây giờ, mới qua bốn canh giờ.

Còn dư tám canh giờ nữa.

Tám canh giờ này cũng đủ để ta cầm nội đan của Tự Diệu đi làm rất nhiều việc ta muốn làm.

“Khương tỉ tỉ, tỉ có biết nơi chôn cất Khương Viện không?”

Đợi cho người tuần tra canh giờ đi xa, ta bất ngờ mở miệng, dò hỏi Khương Thục.

Khương Thục im lặng hồi lâu, âm thanh một lần nữa nghẹn ngào: “Phụ thân nghĩ ngũ muội muội bại hoại nề nếp gia đình, xấu hổ vì muội ấy, không chịu liệm thi cốt.”

“Xác c.h.ế.t của muội ấy đến giờ vẫn còn ở trong hồ sen…”

Khi Khương Thục khóc, ta đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

Thật lâu sau ta mới nghe thấy giọng nói gian nan của mình, trịnh trọng hứa hẹn với Khương Thục:

“Khương gia không chịu liệm nàng, muội chịu.”

“Đi thôi, Hồng Nương, chúng ta đi tìm Khương Viện.”

Tranh cuộn động một chút, âm thanh do dự của Hồng Nương truyền đến: “Bây giờ sao?”

“Đúng vậy” Ta bình tĩnh mà trả lời nàng, “Hiện tại.”

“Hai người chúng ta cùng đi sao?” Thanh âm nghẹn ngào của Khương Thục chậm rãi dừng lại.

“Đúng vậy.” Ta tiếp tục trả lời, “Hai người chúng ta cùng đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK