• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trứng phục sinh 1

Kinh đô và vùng lân cận Tây Nam đều gần núi.

Yến Cung Khanh gian nan bò ra từ bên dưới đống tuyết.

Hành đồng đơn giản này lại ảnh hưởng đến vết thương trên ngực, nàng đau đến nỗi mọi thứ trước mắt biến thành màu đen, nhịn không được mà phun ra một búng m.á.u lên nền tuyết, lần nữa ngất đi.

Máu hoà tan một phần tuyết đọng trên đất, lại dần dần trong thời tiết giá lạnh, ngưng kết thành băng màu đỏ như máu.

Yến Cung Khanh lần nữa tỉnh lại, cố gắng móc ra một viên đan dược, nhét hết vào miệng, lúc này mới dễ chịu hơn một chút.

Cảm nhận được miệng vết thương khép lại, nàng ngẩng đầu lên, tìm kiếm bóng dáng của Pháp Giáng Xuân, phản đồ của Huyền Môn.

Nếu không phải khi vây g.i.ế.c Tự Diệu, hắn có ý tham lam đối với nội đan của Thao Thiết, bản thân nàng cũng không biết là vị sư huynh tốt này ở bên ngoài làm nhiều “chuyện tốt” như vậy.

May mà mấy ngày trước đây lại đột phá về kiếm thuật, hơn nữa, vì trái tim khác hẳn so với thường nhân, ở bên phải!

Nếu không, thật sự sẽ bị c.h.ế.t bởi vì tiểu nhân này đ.â.m sau lưng.

Yến Cung Khanh cắn răng nhìn xác c.h.ế.t của Pháp Giáng Xuân ở bên cạnh, muốn đá một cái thật mạnh, chỉ tiếc là lá phổi đã bị Pháp Giáng Xuân đ.â.m xuyên qua một phát, giờ này còn đang bị thủng, chỉ có thể nỗ lực phun ra một chút bọt máu.

Cảm nhận được xương cốt cùng với nội tạng dần dần nhờ có đan dược mà phục hồi tại chỗ, Yến Cung Khanh tự nhiên nhớ tới lần cuối cùng gặp gỡ Lý Cẩn.

Ban đầu, nàng cũng khó hiểu đối với lựa chọn của Lý Cẩn.

Trước khi ngăn lại Lý Cẩn, nàng cũng từng hỏi thăm hạ nhân của Lý phủ cùng với hạ nhân của Xương Bình Hầu phủ vài chuyện liên quan tới Lý Cẩn.

Một phàm nhân, chỉ bởi vì gặp vài ấm ức, lại cùng pha trộn với loại đại yêu như Thao Thiết này ư?

Nhưng hiện tại, khi sư huynh mà nàng tin tưởng đ.â.m một kiếm vào n.g.ự.c nàng, dường như nàng cũng đã hiểu ánh mắt của Lý Cẩn trước khi bị mình đánh cho bất tỉnh.

Lý Cẩn đã đi tới tình trạng này, giống như cô hồn dã quỷ không có chỗ về.

Một dã quỷ gặp được mãnh hổ, vậy thì tất nhiên phải dựa vào mãnh hổ, cắn ngược lại mọi người.

Chỉ có thể nói lựa chọn của Lý Cẩn là một loại nhân quả, mà không phải là đúng hay sai nữa.

Chờ đến khi vết thương của mình lành lại.

Chờ khi vết thương hoàn toàn khỏi, sẽ đi tìm Lý Cẩn, mang nàng về Long Hổ Sơn tu hành.

Khoé miệng dính m.á.u của Yến Cung Khanh không khỏi cong lên, nở một nụ cười mong chờ.

Làm thiên sư chính thống sẽ có tiền đồ hơn so với đi theo Thao Thiết kia nhiều.

Lý Cẩn là người thông minh, trong lòng nàng có lẽ phải rõ ràng nên chọn thế nào.

Trứng phục sinh 2

Mùa xuân năm ấy, Tự Diệu đã tới tuổi có thể tu luyện con đường thực giả, muốn rời khỏi Câu Ngô Sơn, nơi mà Thao Thiết nhất tộc đã cư trú nhiều thế hệ, chính thức vào đời.

Khi mới xuống núi, đại trưởng lão trong tộc tóm chặt nàng,

“Diệu Diệu, lần này con vào đời…”

Đã biết đã biết rồi, lời này đã dặn dò cả ngàn lần rồi, lỗ tai của mình đã mọc kén rồi đó.

Tự Diệu vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ mà lặp lại lời của trưởng lão: “Lần này vào đời, nhớ rõ phải cầu xin kết giao với nhân tộc, trước đó chỉ có thể dùng pháp thuật để duy trì hình người, sau đó thì sẽ thật sự có thể biến ảo thành người.”

Đại trưởng lão vẫn chưa bỏ qua, vẫn nhìn chằm chằm vào Tự Diệu, “Còn gì nữa?”

Tự Diệu lại tiếp tục đọc thuộc lòng: “Nhớ phải tránh tình kiếp!”

Đại trưởng lão lúc này mới vừa lòng gật gật đầu.

Lúc này Tự Diệu lại không vội xuống núi, mà nghiêm túc đặt câu hỏi với đại trưởng lão: “Tình là gì?”

Đại trưởng lão định mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại: “Gặp được rồi, trong lòng tự nhiên sẽ biết.”

Tự Diệu cuối cùng vẫn xuống núi.

Ở Giang Nam ngẫu nhiên gặp Tưởng Cửu Tư.

Tưởng Cửu Tư tham hoa háo sắc, nhưng xuất thân bất phàm, lại có tiền, cũng hồ đồ, rất dễ đùa nghịch.

Tự Diệu muốn tu thành thực thổ giả, phải ăn nhiều đĩa bát, dứt khoát dựa vào danh nghĩa làm thiếp đi theo Tưởng Cửu Tư về kinh thành.

Kinh thành là nơi dưới chân thiên tử, náo nhiệt phồn hoa, đất cũng nặng, thích hợp tu luyện thực thổ giả.

Tự Diệu buồn chán mà đánh giá phủ Xương Bình Hầu, lại đột nhiên phát hiện phu nhân của Tưởng Cửu Tư là Lý Cẩn, thật sự là… mỹ cảnh nhân gian.

Chỉ là, ngũ quan của nàng giống như viên đá quý tinh xảo lộng lẫy nhất thế gian, nhưng vì sao mà trong ánh mắt nàng chỉ toàn đau thương, tràn ngập tử khí?

Tự Diệu không hiểu.

Tự Diệu chỉ cảm thấy, người là một sinh vật kỳ quái nhất.

Lý Cẩn.

Nhưng có lẽ, chính mình có thể lợi dụng thiện ý mà Lý Cẩn dành cho mình, để cầu xin chỗ tốt?

Còn chưa chờ Tự Diệu mở miệng, đã bị kéo đi.

Ma ma lôi nàng đi có nói, phủ Xương Bình Hầu là gia đình huân quý, nhiều thế hệ trâm anh, thiếp thất vào phủ đều phải nghiệm thân.

Vậy thì nghiệm đi!

Tự Diệu trần như nhộng mà nằm trên giường, cũng không cảm thấy xẩu hổ hay gì, chỉ cảm thấy những quy củ do loài người chế định rất là thú vị.

Loại tâm trạng thú vị này, sau khi nhìn thấy cặp mắt chứa đầy nước kia của Lý Cẩn, đột nhiên biến mất.

Vì sao ngươi lại khóc?

Là vì ta sao?

Tự Diệu rất muốn hỏi, nhưng vẻ mặt của Lý Cẩn khiến cho nàng theo bản năng mà không dám nói lời nào.

Cho đến khi Lý Cẩn che n.g.ự.c lại, gào khóc lên, Tự Diệu mới tự nhiên ý thức được, Lý Cẩn là thật sự khóc vì mình.

Nàng muốn tiến lên an ủi Lý Cẩn, nhưng Lý Cẩn lại mở miệng trước nàng: “Ta chỉ là, chỉ là cảm thấy, ngươi là một người… ngươi là một người…”

Một chớp mắt kia, chỉ trong chớp mắt ấy.

Tự Diệu cảm thấy kinh ngạc, chính mình không cần mở miệng cầu xin.

Câu nói kia của Lý Cẩn, khiến cho nàng thật sự có thể biến ảo thành người.

Mà sau khi chân chính có được thân nhân, Tự Diệu cảm thấy trong lồ|\|g n.g.ự.c nhảy lên một cách kỳ dị, đột nhiên hiểu rõ ý của đại trưởng lão.

Khi nàng gặp được Lý Cẩn, tự nhiên đã hiểu được, tình là gì.

Mà trong chớp mắt nàng hiểu được cái gì là tình, nàng cũng tự nhiên mà hiểu là tình kiếp của nàng sẽ tự nhiên mà dừng lại trên người Lý Cẩn.

Lý trí nói cho Tự Diệu biết, nàng nên rời khỏi Lý Cẩn.

Nhưng hôm nay quá lạnh, không nên rời khỏi tỉ tỉ.

Ngày mai quá nóng, không nên rời khỏi tỉ tỉ.

Ngày kia gió thổi, không nên rời khỏi tỉ tỉ

Ngày sau đó có hạnh khô ăn, không nên rời khỏi tỉ tỉ

Kéo dài mãi, cho tới khi chờ tới đạo sĩ của Long Hổ Sơn.

Hai đạo sĩ liên thủ đánh thiên lôi nện xuống, Tự Diệu nghĩ thầm, may mà không có tỉ tỉ ở đây.

Thiên lôi nhập vào cơ thể, xuyên qua cơ thể đánh xuống.

Tự Diệu cười khổ.

Hỏi thế gian, tình ái là gì, không có mũi nhọn không có lưỡi, cho đến khi bị đánh trở về nguyên hình.

Rơi vào tay của Long Hổ Sơn, ít thì xẻo tim rút xương, lột da rút gân, vĩnh thế không được siêu sinh..

Một giọt nước rơi trên người mình.

Tự Diệu mở mắt từ bóng đêm dài dòng, lại nhìn thấy Lý Cẩn

Là ảo giác khi bị thiên lôi đánh hay sao?

Tự Diệu tưởng tượng niềm vui trong nỗi khổ

Lại thêm một giọt nước rơi lên người mình.

Từ từ, hình như không phải là ảo giác, là nước mắt của tỉ tỉ…

Tự Diệu kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn, nhìn thiếu nữ trước mắt phong trần mệt mỏi đầy mặt là nước mắt.

Trong lòng có trăm ngàn lời muốn nói, đến bên miệng, dừng một chút, lại đổi thành một câu hỏi: “Tỉ tỉ, vì sao tỉ lại khóc?”

Khi Lý Cẩn đối mặt với nàng, vẫn luôn duy trì một loại thành thật đáng quý, cho dù rơi lệ vẫn chưa từng vứt bỏ, “Là vì muội.”

Vì thế, Tự Diệu lại giảo hoạt mà nở nụ cười.

“Tỉ tỉ, dáng vẻ khác tỉ đẹp hơn nhiều, đồng ý với muội, sau này đừng khóc nữa.”

(Hết)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang