• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thôi Oanh Oanh còn đang tìm từ ngữ, Hồng Nương đã nói ra tình hình thực tế:

“Ăn người ác cũng coi như công đức, sẽ không có tâm ma.”

“Tỉ muội chúng ta kể từ khi có linh quang đến giờ, chưa từng ăn một người lương thiện nào.” Thôi Oanh Oanh bổ sung

Lý Cẩn hiểu rõ, gật gật đầu, lại nhìn về phía Trương Sinh đang sợ hãi: “Con của Thôi Oanh Oanh đâu?”

Trương Sinh tự biết hôm nay khó thoát chết, cũng không thèm chịu thua mà sinh ra vài lần dũng khí, “Hắn là nghiệt chủng của hoạ yêu, ta đường đường một mệnh quan triều đình, sao có thể giữ hắn lại? Tất nhiên là nhốt trong phòng chứa củi, để cho đông c.h.ế.t đói chết.”

Thôi Oanh Oanh nghe xong lời này, cũng không tức giận, nhìn Hồng Nương một cái.

Hồng Nương hiểu ý, ra khỏi thư phòng đã sớm bố trí kết giới.

Chỉ trong chốc lát, Hồng Nương cầm một gốc thực vật đã bị mùa đông lạnh đến đen hết cành lá trở lại, “Không có lo lắng về tính mạng, tìm một phòng ấm trồng xuống, lại nuôi dưỡng một chút là được rồi.”

Thôi Oanh Oanh xoay người, vẻ mệt mỏi mà nói với Trương Sinh: “Số ngươi không có con, ta sợ đến khi ngươi già bơ vơ không nơi nương tựa, mới bảo Hồng Nương đi đến chỗ Sơn Thần Nhiếp Sơn cầu một hạt giống, trồng ở trong bụng, lấy khí của cỏ cây sơn dã tẩm bổ thành thân nhân, làm nhi tử của ngươi. Ngươi vừa không thích phúc, như vậy, ta cũng chỉ có thể mang đi trả lại cho Sơn Thần Nhiếp Sơn.”

“Đồ tiện nhân nhà ngươi! Nói dối hết bài này đến bài khác! Đổi trắng thay đen!” Trương Sinh vừa cười lạnh vừa trách cứ Thôi Oanh Oanh.

Trăm bề bận rộn, vẫn không quên trộm nhìn Lý Cẩn.

Thôi Oanh Oanh không nói chuyện tiếp nữa, cả Hồng Nương cũng im lặng.

Hai hoạ yêu cùng nhìn Lý Cẩn, trong mắt đều có ý khẩn cầu.

“Đừng ầm ĩ nữa.” Lý Cẩn kéo áo choàng da lông cáo trắng, bên dưới áo choàng hiện ra nếp gấp váy lụa ngọc trai, chậm rãi đi tới bên cạnh Trương Sinh, bình tĩnh nói, “Ngươi rất thông minh, chỉ nhìn vũ khí là có thể nhìn ra ta là loại người gì. Đao là loại vũ khí thẳng tiến không lùi, ta đúng là sẽ thưởng thức người có tâm tính kiên cường, giống như lưỡi d.a.o sắc bén.”

Trương Sinh bị nàng nhìn thấy ý đồ, giống như một con ch.ó cúi đầu, uể oải trên mặt đất.

Trong miệng th ở dốc không nói nên lời.

“Nhưng mà có đôi khi thông minh những cái nhỏ còn không bằng ngu ngốc.” Lý Cẩn nói đến đây, lắc lắc đầu, “Lại còn là người am hiểu đọc sách, mà không phải đối mặt với Thôi Oanh Oanh giả vờ thà gãy chứ không chịu cong, ý đồ này khiến cho ta thay đổi cái nhìn đối với ngươi, để giữ lại tính mạng cho ngươi.”

“Việc này, ngay cả con hát ở Lê Viên cũng có thể làm, ngươi làm không được! Quá giả!” Lý Cẩn nói xong, rút Thần Thuật đao ra.

Lưỡi đao màu tím nhạt đ.â.m vào cổ.

Sau khi Trương Sinh mất đi sinh cơ, đồng tử tan rã, trên mặt nhanh chóng mạ lên một tầng vẩn đục.

Làm xong tất cả những việc này, Lý Cẩn đẩy cửa ra ngoài, để lại hai hoạ yêu bên trong thu thập tàn cục.

Nàng cầm tay kéo áo choàng bạch hồ, đứng trọng viện đánh giá trận tuyết từ mỏng nhẹ thành dày nặng, đột nhiên nhẹ giọng nỉ non: “Cũng không biết lúc này Tự Diệu đang làm những gì…”

Cả viện vắng lặng, không có ai trả lời.

Chỉ có tuyết tựa như lông nhung, ở không trung chạm vào nhau, rách nát điêu tàn.

23.

Thôi Oanh Oanh cùng Hồng Nương cùng nhau ra khỏi nhà ở, hai hoạ yêu cùng nhau thi lễ thật sâu với ta.

Hồng Nương lại đưa cho ta một túi tiền thật lớn được thêu tinh xảo.

Ta mở túi tiền ra, nhìn bên trong là vàng ròng nặng trĩu, biểu cảm dò hỏi Thôi Oanh Oanh.

“Ân oán giữa ta và kẻ phụ lòng kia đã tính toán xong, hiện giờ muốn mang theo Hồng Nương trở về dã sơn tiếp tục tu hành, không bước chân vào trần thế nữa.”

“Trương mẫu tuổi già, nhờ Lý tiểu thư cầm tiền này thuê người dưỡng lão cho bà ấy.”

Thôi Oanh Oanh thở dài cầu xin ta.

“Nuôi ra một người con như thế, Trương mẫu chưa chắc đã là người tốt.” Thần sắc của ta trở nên phức tạp.

Thôi Oanh Oanh thản nhiên: “Có một số việc, luận việc làm không luận tâm. Trương lão phu nhân tuy là trong lòng thiên vị Trương Sinh, nhưng khi ta ở Trương gia làm dâu, bà ấy thường nhân lúc không có phụ thân của Trương Sinh ở nhà, vụng trộm đưa chút thức ăn cho ta, có khi là ruốc, có khi là đậu phộng xào, thậm chí có lần còn có một chùm nho nữa. Sau này, khi ta bị Phổ Cứu hoà thượng bắt vào Phật tháp trấn áp, Trương Lão phu nhân bị thương ở chân không có cách nào đi lại, bà ấy đã nhờ đại nương ở hàng xóm đi cứu ta. Chỉ tiếc là đại nương hàng xóm tuổi đã già, lực bất tòng tâm, cho nên không giúp ta tự do được.”

Ta cầm vàng ròng, thật lâu không đáp.

Bất tri bất giác, mu bàn tay đã nổi lên gân xanh.

Thôi Oanh Oanh lại một lần nữa bái ta một cái nữa: “Yêu tộc nhìn có vẻ hung tàn, nhưng thật ra khi mới vào nhân thế giống như tờ giấy trắng. Trương lão phu nhân đã từng bôi lên tờ giấy trắng ấy màu sắc ấm áp, ta cũng cần phải trả lại cho nàng sự ấm áp ấy, từ đây về sau, không ai nợ ai nữa.”

Sau khi ta gật đầu, Thôi Oanh Oanh cười thoải mái, mang theo Hồng Nương một lần nữa chui vào tranh cuộn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK