• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

15.

Mùa hè hoa sen nở, cuối thu hái ngó sen.

Nhưng hiện tại đã là thời tiết đầu mùa đông, lá sen đã từng mượt mà hiện tại chỉ còn cành khô, củ sen cũng bị thu mấy lần, nước cũng đã cạn, hồ sen có vẻ vô cùng lạnh lẽo rách nát.

Tối nay không có ánh trăng, ta hỏi mượn Hồng Nương viên dạ minh châu chiếu xuống mặt nước, bảo Khương Thục chờ ở bờ hồ, bản thân mình thúc giục nội đan, cởi bỏ váy ngoài xuống nước.

Tuy là có lực lượng nội đan của Tự Diệu, vừa chạm vào nước, ta đã cảm nhận được lạnh lẽo đến tận xương.

Rùng mình vài cái, ta cong lưng, sờ tay vào nước bùn.

Cắn răng chịu đựng sự ghê tởm, ta tiếp tục sờ soạng.

Tìm được nửa canh giờ, tranh cuộn bay tới bên cạnh ta, Hồng Nương líu lưỡi: “Nước này nhìn qua đã thấy lạnh, ngươi không lên nghỉ ngơi một chút sao?”

Ta rũ lông mi, kiên trì nói: “Tìm được Khương Viện rồi nghỉ.”

“Haizz, phàm nhân các ngươi.” Hồng Nương dừng lại một chút, dường như không biết phải nói gì với ta, “Nói mềm yếu cũng là mềm yếu, nói ngu dại cũng ngu dại.”

Đó là ngươi chưa thấy nhị tỉ…

Nếu là nhị tỉ của ta ở đây, đừng nói là nửa canh giờ, cho dù sờ soạng ở hồ sen cả ngày, nàng cũng phải tìm được Khương Viện mới thôi.

Tìm được nàng rồi, sau đó mang nàng đi.

Ta nhấp môi, không trả lời Hồng Nương.

Hồng Nương thấy không vui, tranh cuộn lại bay đi.

Cuối cùng, ta sờ soạng dưới đáy hồ, chạm vào một vật cứng.

Dựa vào xúc cảm, là một chiếc sọt tre.

Cố gắng túm một chút, túm không nổi.

Ta định bắt quyết để thúc giục nội đan, lại phát hiện ra đôi tay mình đã đông cứng không thể khống chế được, đang run rẩy.

Ta đứng ở trong hồ nước, đôi tay liều mạng xoa nắn lẫn nhau, tiếp tục bấm quyết niệm thần chú, cuối cùng cũng thúc giục được nội đan của Tự Diệu.

Sau đó, ta nắm lấy cái sọt tre kia, dùng hết sức kéo lên mặt nước.

Tiếng nước vang lên.

Nước bùn bao phủ ở lồng heo nặng trĩu đã bị rửa trôi gần một nửa, lộ ra váy áo vải dệt bên trong cùng với xương trắng nhỏ bé, cùng với nửa lồng là đá.

Tranh cuộn giúp đỡ ta lôi lồ|\|g heo lên bờ hồ

Nương theo ánh sáng của dạ minh châu, ta dùng đao dóc thịt c.h.é.m đứt lồ||\|g heo, thật cẩn thận bắt tay duỗi về phía váy áo không rõ nhan sắc do bị ngâm quá lâu trong nước bùn.

“Là ngũ muội muội, khi nàng còn sống thích nhất chiếc áo màu xanh này.” Khương Thục nước mắt lã chã rơi trên xương trắng.

Đúng thế.

Khi Khương Viện còn sống, nàng thích màu xanh lục.

Khi đó, nàng thường xuyên thừa dịp mùa xuân hoa nở, đưa thiếp mời để mời nhị tỉ tới Khương phủ.

Nhị tỉ da mặt mỏng, ngại không muốn đi một mình tới đó, luôn luôn lôi ta theo.

Khương Viện mười sáu tuổi mặc váy lụa màu xanh lục, đứng dưới cây hoa đào, mỉm cười tươi tắn với nhị tỉ đứng phía sau ta.

Phía sau nàng là một cây đỏ rực.

Thật là, cho dù đẹp cũng chỉ là cảnh sắc.

Khi đó ngu dốt, không hiểu được đó chính là lần cuối cùng ta gặp mặt Khương Viện trong kiếp này.

Chưa đáp lại nụ cười của nàng.

Ta nhẹ nhàng ôm lấy xương đầu của Khương Viện, rút ra những vật bẩn trong hốc mắt, trầm mặc đưa tới nước hồ, rửa sạch sẽ xương cốt của nàng.

“Đi thôi, Khương Viện, ta đưa ngươi tới chỗ nhị tỉ.”

Có Hồng Nương hỗ trợ, ta rất nhanh đã chạy tới thôn trang ở ngoại ô kinh thành của Lý gia.

Từ trong nông hộ ta tìm thấy hai cái xẻng, ta cùng với Khương Thục hai người, tự tay chôn Khương Viện ở bên cạnh phần mộ của nhị tỉ.

Sau khi xúc xẻng đất cuối cùng, ta bảo Hồng Nương mang xẻng đi trả, bản thân mình lại bận rộn nhổ sạch sẽ cỏ dại trên nấm mồ của trưởng tỉ và nhị tỉ.

Con hổ bông mà Khương Viện làm tặng Nhị tỉ, ta cũng thuận tay chôn ở phía trước nấm mồ của nhị tỉ.

Tất cả đã làm xong, chân trời đã nổi lên ráng trắng.

Nương vào ánh sáng mờ mờ buổi sớm, ta lôi kéo Khương Thục, ngồi lên tranh cuộn đã mở ra.

Tranh cuộn bay lên không.

Quay đầu nhìn lại, ta nhớ tới khuôn mặt ôn nhu của nhị tỉ.

Có một số việc, sau này ta mới suy nghĩ lại cẩn thận.

Trưởng tỉ có tài hoa, tuổi ta còn nhỏ, nhị tỉ bị kẹp ở giữa hai người chúng ta, lại là một người dịu dàng không tranh giành gì.

Cho dù ở Lý phủ, thật ra nhị tỉ cũng rất đáng thương.

Khương Viện là viên kẹo ngọt ngào của Nhị tỉ.

Mấy năm đó, Khương Viện mặc váy lụa màu xanh lục, hẹn nàng uống trà lúc hoa nở, tốt đẹp cỡ nào chứ.

Thời gian ấm áp nhất trong khuê các tịch mịch, sâu trong hậu trạch, đều đã qua đi.

Cho nên, khi nàng biết được Khương Viện bị Khương ngự sử trầm đường, mới quyết tuyệt mà nuốt vàng, mặc kệ ta.

Có một số việc, thật ra trong lòng nhị tỉ biết rõ ràng.

Nàng c.h.ế.t đi, với tính tình của phụ huynh, hôn sự xui xẻo với phủ Xương Bình Hầu nhất định sẽ rơi xuống người ta.

Nhưng nàng thật sự không quan tâm tới ta nữa.

Cho nên thời gian cuối cùng của sinh mệnh, nhị tỉ mới có thể cầm tay ta, liều mạng xin lỗi.

Chỉ một lòng một dạ cầu c.h.ế.t thật nhanh, không phải vì phản kháng phụ huynh, cũng không phải vì không muốn tiến đến phủ Xương Bình Hầu, mà chỉ đơn giản là muốn trên đường xuống hoàng tuyền, tìm kiếm người trong lòng nàng.

Hiện tại, nhị tỉ cùng với người trong lòng yêu thích váy lụa màu xanh lục sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.

Ta ngồi trên bức hoạ mà nghĩ.

Hốc mắt lại đột ngột chua xót, rơi xuống hai hàng nước mắt.

Là gió đông thổi.

không chờ ta lặng lẽ lau xong nước mắt, từ trên cao nhìn xuống thấy chiếc xe ngựa.

Thấy rõ gia huy trên xe ngựa ngừng ở ngõ nhỏ, ta quyết đoán mở miệng:

“Hồng Nương, chúng ta đi xuống.”

“Không trở về phủ Xương Bình Hầu ư?” Hồng Nương kinh ngạc.

Ta lạnh lùng trả lời nàng: “Tạm thời không trở về, chuẩn bị tốt vật phẩm để lát nữa trao đổi, bảo vệ tốt Khương tỉ tỉ, ta đi g.i.ế.c một người có quan chức.”

Hiện giờ là giờ Mão một khắc.

Thời gian trả lại nội đan cho Tự Diệu còn khoảng hơn năm canh giờ

Giết người xong hồi phủ, nói không chừng vẫn kịp để ăn bữa sáng nóng hổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK