• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta nghe mà trợn mắt, hận không thể dùng một chân đá bay Tưởng Cửu Tư.

Tên chỉ có hai chữ, thành hôn đã hơn nửa năm mà vẫn có thể gọi sai, phục đó.

Cái đầu đó không cần nói nữa, có thể cắt xuống dưới làm cái bô cho ta.

Đang chuẩn bị lơ đãng tiến lên gạt cho Tưởng Cửu Tư một cái ngã sấp mặt, giáo huấn hắn một chút, Khương Thục đột nhiên nghẹn ngào.

“Thiếp thân không phải là không muốn gả, chỉ là thiếp thân không thể gả.”

“Kể từ lúc cập kê đến giờ, thiếp thân đã khắc c.h.ế.t bốn lần trượng phu… Trượng phu đầu tiên vừa mới đính hôn đã bị phong c.h.ế.t ở trên bụng kỹ nữ, làm cho thiếp thân goá chồng trước khi cưới, trượng phu thứ hai vừa mới thành hôn không lâu, hắn đi trộm thê tử của người khác, bị người ta bắt lấy, một nhát vỡ đầu; nhà chồng chê ta khắc phu, bán ta cho trượng phu thứ ba, kết quả vị trượng phu thứ ba này còn chưa kịp viên phòng với ta, đã bị tra ra là bị bệnh hoa liễu, không quá nửa năm sau đã nuốt khí; trượng phu thứ tư thật ra không tới những nơi phong nguyệt, nhưng hắn lại có đam mê Long Dương, bị người thân mật của hắn… đùa c.h.ế.t trên giường…”

Khuôn mặt của Tưởng Cửu Tư theo lời khóc lóc kể lể của Khương Thục, xuất sắc giống như cửa hàng thuốc màu bị đánh đổ.

Còn chưa đợi Khương Thục khóc xong, hắn đã vội vàng tìm được một lý do, kẹp cái đuôi không tồn tại mà chạy trốn.

Khương Thục nhìn thấy dáng vẻ vắt giò lên cổ chạy của hắn, cười lạnh không thôi: “Đồ vật hạ tiện, cũng xứng để rình rập ta.”

Vừa quay đầu nhìn thấy ta, nàng lắp bắp: “Cẩn muội, ta mắng phu quân của muội, muội không để ý chứ!”

Không ngại không ngại.

Loại người như Tưởng Cửu Tư này đúng là nên mắng.

Ngươi không mắng, lúc ta nghĩ đến người này đều mắng hắn vài câu rồi.

Chỉ là không ngờ được rằng, trưởng nữ Khương gia có quy củ nhất, quý nữ danh môn nữ đức trong sách đi ra cũng học theo ta há mồm mắng chửi người khác.

Lý Cẩn ơi là Lý Cẩn, ngươi thật đúng là…

Tích đức rồi.

Khương thục biết mắng chửi người biết nói dối biết cười lạnh, so với Khương Thục quy củ như người gỗ, từng lời nói từng hạnh đồng đều quy củ, sống động hơn nhiều.

Ta cười khen Khương Thục vài câu, lại ngắt mấy cành tịch mai thơm ngát, cùng với nàng một trước một sau mà trở về viện.

Còn chưa buông cành hoa ra, Tự Diệu đã đón lấy.

Một cành tịch mai tuỳ tay bẻ, Tự Diệu nhét vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: “Khương cô nương, có một chuyện yêu cầu hỏi ý kiến của cô một chút.”

Hả?

Ta đánh giá Tự Diệu đang chầm chậm gặm cành tịch mai, biểu cảm kinh ngạc chợt loé lên rồi lại biến mất.

Nàng tu hành thực thổ giả, hiện giờ bắt đầu thực mộc giả ư?

Tiến cảnh nhanh như thế?

Khương Thục không rõ ràng lắm về Tự Diệu, nhưng nàng có thể nhìn ra được Thôi Oanh Oanh cùng với Hồng Nương rất nghe lời nàng.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Cho nên đối mặt với Tự Diệu, thái độ của nàng câu nệ hơn rất nhiều, sau khi gật đầu thì mở miệng: “Tự cô nương, cô nói đi!”

“Ta có một người quen cũ, vài ngày trước nói chuyện phiếm thì nói bản thân bận rộn tu luyện, trên danh nghĩa có không ít sản nghiệp đều bị bỏ phế, không được bao nhiêu tiền, cô có bằng lòng đi làm quản sự nương tử dưới trướng của nàng không?” Đôi mắt Tự Diệu cong lên, nghiêm túc nhìn về phía Khương Thục đề nghị, “Chính thế của công hầu dĩ nhiên là có thân phận tôn quý, nhưng vị bằng hữu kia của ta có tài nguyên tu hành rất phong phú, cũng có thể đạt được không ít lợi ích. Tăng thêm thọ mệnh cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Nếu muốn bước lên con đường tu hành, yên tâm làm việc, chỉ cần cầu xin nàng, cũng chưa chắc không thể.

Khương Thục nghe vậy, nhất thời do dự một chút.

Nghĩ thầm thật lâu sau, nàng mở miệng dò hỏi Tự Diệu: “Tự cô nương, ta có thể gặp trực tiếp vị người quen này của cô không?”

Tự Diệu nhẹ nhàng vỗ tay: “Ra đây đi, Khương nương tử muốn gặp ngươi đó.”

Sắc trời dường như tối đi ba phần trong giây lát.

Ta cũng với Khương Thục đều có cảm giác, quay đầu nhìn ra chỗ cổng vòm phía sân hình bán nguyệt.

Nơi đó có một tiểu cô nương khoảng chừng 11-12 tuổi, cái đầu lùn lùn, mặc váy sa màu vàng nhạt, một gương mặt non nớt bầu bĩnh.

Phía sau nàng là một mảnh đen nhánh, không có hành lang hoa ngoài sân, không có ánh nắng và ánh đèn, không có tì nữ ra vào ngẫu nhiên ở trong viện của ta.

Chỉ có một mảnh đặc quánh, giống như màu đen không thể hoà tan, đen đến mức đáng sợ.

“Gọi ta là Mô (Heo vòi) (13) là được.”

Trái tim ta bỗng nhiên nhảy lên.

Mô, là thần thú thượng cổ, lấy mộng làm thức ăn, cắn nuốt mộng cảnh, cũng có thể tái hiện những mộng cảnh trong mơ để sử dụng.

Cho nên, thế nhân gọi là Mộng Mộ. (14)

__________

(13) Mô: (Heo vòi) Về hình dáng và mô tả động vật, mình có thể tìm google tên heo vòi, hoặc tapir, tiếng Trung là 貘.

Trong truyền thuyết/thần thoại Trung Quốc, thì Mô là một loài hung thú

(14) Mộng Mô (Hay Thực Mộng Mô) là thần thú thượng cổ, chỉ một loại sinh vật kỳ ảo. Trong truyền thuyết, bọn họ lấy mộng làm thức ăn, cắn nuốt mộng cảnh, cũng có thể tái hiện những mộng cảnh để sử dụng.

Khởi nguyên của Mộng Mô rất khó để suy luận và phán đoán chính xác, có người nói là nó xuất hiện trong “Sơn Hải Kinh”, nhưng trong “Sơn Hải Kinh” cũng không có ghi chép gì về Mộng Mộ, bởi vậy truyền thuyết này chỉ là phỏng đoán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK