• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh mẽ kiềm chế làm theo trình tự thỉnh an hành lễ, nói chuyện qua loa với mẹ chồng hai ba câu, sau đó vội vàng nhắc nhở ma ma chủ viện, ngữ điệu dữ tợn ngay cả bản thân cũng không nhận ra:

“Tự Diệu đâu?”

Đây là lần đầu tiên ma ma nhìn thấy ta tức giận như thế, vội vàng chỉ vào phòng nhỏ bên cạnh chủ viện.

Trong phòng nhỏ, Tự Diệu đang trần như nhộng mà co quắp trên giường.

Ngoại trừ bình phong trong suốt kia, không có gì che giấu.

Các nàng cứ như thế mà làm nhục Tự Diệu.

Ta theo bản năng mà nghiêng mặt, có lẽ động tác quá lớn, thiếu chút nữa mà ngã.

Duỗi tay đỡ lên tường mới chậm rãi đứng vững được.

Nhìn thấy ta, Tự Diệu chậm rãi ngẩng đầu, nhút nhát sợ sệt nói: “Vừa nãy ma ma đã xem qua một lần, tỉ tỉ có muốn kiểm tra thực hư một lần nữa không?”

Nước mắt của ta chảy xuống.

Cố nén lại sự nghẹn ngào, ta gỡ váy áo của Tự Diệu ở gian ngoài xuống, cúi đầu cách bình phong mà đưa cho nàng.

“Ta mang muội về.”

Tự Diệu nói cảm ơn với ta, chậm rãi mặc váy áo vào, đi ra từ sau bình phong.

Thấy nàng đã sửa sang xong xuôi, lúc này ta mới cầm tay nàng, giống như chạy trốn mà rời khỏi chủ viện.

Khi đi ngang qua hành lang không có người, ta rốt cuộc nhịn không được, nằm mệt nhoài ở ghế đá, nước mắt cứ thế rơi xuống.

“Tỉ tỉ, hình như tỉ tỉ cảm thấy rất buồn bã… có phải là vì ta không?”

Đầu ngón tay trắng trẻo của nàng nhẹ cọ lên gò má của ta, chạm vào một giọt nước mắt, sau đó ngậm trong miệng, “ Mặn mặn, không ngon chút nào.”

Dừng một chút, Tự Diệu tiếp tục nhận xét: “Có mùi vị tan nát cõi lòng.”

“Ta là vì muội, cũng không phải vì muội.” Nước mắt của ta rơi vừa nhiều vừa nhanh, “Ta chỉ là, chỉ là cảm thấy, muội cũng là một người…”

“Muội là người, không phải vật…”

“Bọn họ… bọn họ vì sao lại muốn làm nhục muội như thế…”

Ta khóc đến nỗi thở hổn hển, vô cùng chật vật.

Tự Diệu nhìn ta một cách kỳ lạ.

Rất lâu sau, nàng chậm rãi vươn tay, nửa ngồi xổm ở phía trước ghế đá, vòng tay ôm lấy ta, nhẹ nhàng vỗ sống lưng ta: “Tỉ đừng khóc.”

“Khi tỉ khóc, ta cảm thấy… cả người cũng buồn theo, ngay cả hoa hoa cỏ cỏ cũng không còn xinh đẹp nữa, là yêu thuật gì hay sao?”

Ta nằm trong lòng n.g.ự.c của Tự Diệu, nghe vậy thấp giọng mở miệng: “Nếu thật sự biết yêu thuật thì tốt rồi.”

“Tỉ tỉ nếu thật sự biết yêu thuật, sẽ muốn làm gì?” Tự Diệu nghiêm túc hỏi.

Ta nắm lấy tay của Tự Diệu, nghiêm túc mà trả lời câu hỏi này.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

“Nếu ta biết yêu thuật, ta sẽ chạy trốn, muốn ở trên bia của hai tỉ tỉ khắc tên họ của bọn họ, còn hợp táng nhị tỉ với Khương ngũ tiểu thư…”

“Còn có muội nữa, Tự Diệu, ta muốn mang muội rời khỏi nơi quỷ quái như phủ Xương Bình Hầu này.”

Khóc xong, ta yếu đuối mà ngủ trong lòng n.g.ự.c của Tự Diệu.

Trước khi ý thức biến mất, dường như ta nghe thấy tiếng cười khẽ của Tự Diệu.

Dường như nghe thấy một tiếng: “Được!”

Âm sắc kia quá nhẹ, giống như gió thổi qua không trung.

Vì thế, đến khi ta tỉnh lại, nghĩ thật lâu, rốt cuộc Tự Diệu có đồng ý đi theo ta không.

5.

Sau khi Tự Diệu vào cửa không lâu, Tưởng Cửu Tư lại không còn hứng thú nữa.

Hoa nhà đã hái tới tay, có thể tuỳ thời về nhà ngắm cảnh, hoa dại bên ngoài chưa hái tới tay mới mẻ hơn, đáng yêu hơn, có ý nghĩa hơn.

Chút tính toán của kẻ kia, đừng nói là dùng đầu, chỉ cần đầu gối mà nghĩ ta cũng có thể nghĩ ra.

May mà ta đứng về phía Tự Diệu, hứa hẹn chống lưng cho nàng.

Cho nên, hạ nhân trong phủ tuy nghị luận sôi nổi về việc nàng bị thất sủng, cũng không dám thật sự cắt bỏ chi phí cho nàng.

Khi mới vào Hầu phủ, ta làm cô dâu chỉ có thể ăn cơm đã nguội lạnh, hoặc không có đồ ăn.

Sau đó cảm xúc không được tốt, mẹ chồng sợ ta c.h.ế.t thật, Tưởng Cửu Tư không chỉ mang danh khắc thê, còn chậm trễ con đường làm quan do tang sự.

Vì thế, đã cố ý sai người mở phòng bếp nhỏ trong viện của ta.

Tưởng Cửu Tư ở bên ngoài lang thang không về, trong viện lại thêm Tự Diệu yên lặng bên cạnh ta, thật sự là người gặp chuyện vui tâm tình sảng khoái.

Sau khi cảm thấy bản thân mình có động lực sống sót, ta bắt đầu tự mình xuống bếp.

So với trưởng tỉ Lý Lăng, ta không có tài hoa gì.

So với nhị tỉ Lý Thược, tính cách của ta không đủ dịu dàng.

Trên người chỉ có chút khả năng nấu ăn, không biết Tự Diệu có thích không.

Tự Diệu không giống với trưởng tỉ và nhị tỉ, thích ăn điểm tâm từng miếng nhỏ một.

Nàng thích ăn thịt.

Chỉ cần nhìn thấy trên bàn có đồ ăn thịt, đôi mắt nàng sẽ sáng lấp lánh.

Vì thế, mỗi ngày ta đều chui vào phòng bếp nhỏ, vắt hết óc làm cho nàng những đồ ăn từ thịt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK