• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài phòng, trong viện, một đống tuyết đọng gây áp lực lên cành cây, phát ra tiếng kêu răng rắc.

Thật nhỏ bé.

Truyền đến lỗ tai ta, lại là âm thanh tuyên truyền giác ngộ.

Ngày xưa, khi nói chuyện phiếm với Thôi Oanh Oanh, đã từng để lộ một chuyện cho ta.

Tinh quái kiêng kỵ nhất là phàm nhân hỏi thăm nguyên hình của bọn họ, trừ phi là bại lộ ngoài ý muốn, nếu không chỉ có người thân cận nhất mới có thể biết được nguyên hình của bọn họ.

Tự Diệu đã coi ta trở thành người thân cận nhất của mình rồi ư?

Thấy ta thật lâu không nói gì, Tự Diệu nhíu mày.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Nhưng rốt cuộc, nàng vẫn không mở miệng trước, mà yên lặng chờ ta trả lời.

Ngọn nến trong phòng trộn lẫn mùi Long Tiên Hương, là một trong những của hồi môn khi ta gả vào phủ Xương Bình Hầu, mùi hương hỗn hợp từ bên cạnh bay tới đây, ta nhìn thấy bóng dáng của bản thân cùng với bóng dáng của Tự Diệu, chồng lên nhau trên giường đêm da gấu.

“Khó trách mỗi người đều nói, chỉ cần cùng có quan hệ với yêu quỷ tinh quái, đời này sẽ không thoát thân nổi…” Ta lẩm bẩm tự nói.

“Tỉ không muốn ư?” Tự Diệu hiểu lầm ý ta, nhẹ nhàng nhíu mày.

Ta lắc đầu: “Ta chỉ là… vừa sợ hãi vừa hưng phấn thôi.”

Phải có bao nhiêu may mắn mới có thể thoát ra khỏi vận mệnh làm heo chó được chiều chuộng?

Phải có bao nhiêu quả quyết, mới có thể chặt đứt hết thảy trần duyên ràng buộc và trói buộc?

Ta, Lý Cẩn, sinh tại kinh thành, lớn lên nơi khuê các, gả tới cửa quyền quý, non nửa đời người làm con gái của người khác, làm em gái của người khác, làm vợ của người khác.

Nhưng Tự Diệu nói, nàng nguyện ý cùng ta bước lên một con đường không đoán trước được, nắm tay cùng đi trong giang hồ hồng trần.

Làm sao có thể không sợ hãi?

Làm sao có thể không hưng phấn?

“Muội sẽ che chở tỉ, tỉ tỉ.” Tự Diệu giơ tay nắm lấy tay ta, dường như đang trấn an mà nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Ta lại quyết đoán rút ra, lần đầu từ chối ý tốt của Tự Diệu, trịnh trọng mở miệng: “Ta cũng có thể che chở muội.”

Tự Diệu cứng họng.

Thật lâu sau, nàng mỉm cười: “Tỉ tỉ cùng với trước kia không giống nhau đâu.”

Ta không nói nữa, chỉ đứng dậy, mặc xong áo choàng của mình, “Ta đi đây!”

“Tỉ tỉ,” Tự Diệu cuối cùng gọi một tiếng.

Ta quay đầu nhìn nàng.

Nàng giống như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng lời nói vừa đến bên miệng, lại chỉ còn tám chữ vô cùng đơn giản.

“Cẩn thận hành sự, an toàn trên hết.”

Quen thuộc thành thạo mà nhảy ra khỏi đầu tường của phủ Xương Bình Hầu, ta che mặt, lần nữa hành tẩu trên đường kinh thành không người trong đêm khuya.

Được một hồi lâu, cuối cùng nhìn thấy tường gạch màu đỏ cùng với ngói lưu ly màu vàng sáng.

Lý An Thận, phụ thân của ta.

Thủ phụ nội các, thiếu phó kiêm thái sư Thái Tử, Lại bộ Thượng thư, Đại học sĩ Hoa Cái Điện, quan nhất phẩm của bổn triều, trọng thần được đương kim thiên tử nể trọng nhất.

Dưới một người, trên vạn người.

Ngoại trừ việc con trai vợ cả là Lý Chương mới mất tích gần đây, không có chuyện gì phiền lòng cả.

Tối nay, chắc là ông ta đang ở Văn Hoa Điện.

Thời gian này, chắc là hắn đang thảo luận quốc sự cùng thiên tử.

Cùng với đám tôm tép như Hàn Duy Trung, Lý Trương cùng với Trương Sinh mà so sánh, phụ thân tốt này của ta lại càng được lực xã tắc che chở, cũng không dễ dàng bị các loại tinh quái hay tu sĩ bình thường xuống tay.

Nhưng ta chưa từng luyện Tham Đồng Khế, lại là phàm nhân, cũng không có ý định cầm Thần Thuật Đao tự tay g.i.ế.c cha.

Ta chỉ chui vào chỗ trống mà thôi.

Ta thừa dịp bọn thị vệ thay ca, dán một tấm bùa chú ẩn thân phù của Tự Diệu, chui qua ngói lưu ly màu vàng, sờ soạng hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng tìm thấy cửa Võ Anh Điện.

Ném hai viên Nhập Mộng Châu xuống.

Viên nhập mộng châu đầu tiên là cho Hoàng Đế, đã sớm được biên tập rồi.

Trong giấc mộng này, không lâu sau, Lý An Thận sẽ liên hợp với Khương ngự sử có ý định mưu phản, phế truất Hoàng Đế, cầm tù hắn trong lãnh cung, để hắn c.h.ế.t đói, lập tân quân, để bản thân giống như Tư Mã Tuyên Vương, nắm giữ triều chính.

Viên Nhập Mộng Châu thứ hai dành cho Lý An Thận cũng đã sớm được biên tập rồi.

Trong giấc mộng này, Hoàng Đế sẽ khả nghi đối với Lý An Thận, thậm chí việc Lý Chương bỗng nhiên mất tích là do ám vệ bên ngoài Hoàng Đế làm nên, không bao lâu sau, Hoàng Đế sẽ tìm lấy cớ để xử lý Lý Phủ, kéo hắn ra Ngọ Môn c.h.é.m đầu.

Làm xong tất cả những điều này, ta lại lặng lẽ rời khỏi Hoàng Cung.

Ở trên nền tuyết, một chân thấp một chân cao mà đi một hồi lâu, ta mới đến bên ngoài thôn trang Lý gia.

Nơi này có mai táng ba thân nhân của ta.

Ta sẽ không quên trưởng tỉ, không quên nhị tỉ, càng sẽ không quên Khương Viện.

Cuộc đời ngắn ngủi của bọn họ mai một trong tường cao, yếu ớt trong cửa son, thật ra đều ngưng kết nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của bọn họ.

Thậm chí tới thời khắc cuối cùng, ngay cả một tấm bia mộ ghi lại tên mình cũng không có.

Cho nên, lần này ta còn mang theo cái đục.

Lý Lăng

Lý Thược

Còn có Khương Viện.

Ta tự tay khắc ba cái tên này lên bia mộ của từng người, sau khi khắc xong nét cuối cùng, ta ném cái đục sang một bên.

Sau đó, lấy ra từ hộp bách bảo Đỗ Thập Nương, móc ra một trận pháp đơn giản.

Trận pháp là đồ vật mà Tự Diệu đưa cho ta, tác dụng duy nhất là che giấu ba phần mộ này, để cho ba phần linh hồn của bọn họ có thể an giấc ngàn thu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK