“Cô đứng lại!” Ôn tổng kéo tay Tịnh Kỳ, không cho cô đi. Tịnh Kỳ liền dùng mũi giày đạp mạnh vào chân ông ta, quyết kháng cự đến cùng.
Ôn tổng tức điên, lại tiếp tục vung tay lên, bất ngờ có một bàn tay giữ chặt cổ tay ông ta lại, đẩy ngã ông ta xuống nền nhà đồng thời đem Tịnh Kỳ che chắn ở sau lưng.
“Đừng có chõ mũi vào chuyện không phải của mày!” Ôn tổng lồm cồm bò dậy, mắng kẻ vừa phá bĩnh chuyện của ông ta.
Cứ nghĩ là một tên nhãi ranh không hiểu chuyện, Ôn tổng hùng hùng hổ hổ lao tới. Song chút khí thế của ông ta lập tức bị tắt ngúm khi bắt gặp ánh mắt sắc bén của đối phương.
Một khuôn mặt ông ta chưa từng gặp trực tiếp bao giờ nhưng đã thấy rất nhiều qua báo chí cũng như những lời truyền miệng.
“Thẩm…” Mặt Ôn tổng bỗng cắt không còn một giọt máu, môi run run không bật nổi một cái tên.
Có những người ở Hà thành này, nhất định không được trêu chọc vào nếu còn muốn yên ổn làm ăn ở đây. Thẩm Thiều Đình là kẻ đứng đầu trong số đó, Ôn tổng không biết hôm nay ông ta dẫm phải cái vận xui xẻo gì nữa, lại đụng ngay trúng hắn.
“Cút!” Ánh mắt Thẩm Thiều Đình giống như được tắm trong hầm băng, lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Vâng… vâng…” Ôn tổng bị hắn dọa sợ, lảo đảo chạy đi.
Ôn tổng đã đi rồi, Thẩm Thiều Đình cảm thấy không còn việc của hắn ở đây nữa, liền muốn đi.
“Cảm ơn.”
“Chị là tiện đường giúp đỡ mà thôi.” Thẩm Thiều Đình lúc này mới quay đầu nhìn người phụ nữ mà hắn vừa cứu. Thực ra, hắn không phải là một kẻ tốt hoàn toàn hễ cứ gặp chuyện bất bình là nhúng tay. Chỉ là từ sau khi biết chuyện của Thư Tình, hắn rất chướng mắt với việc đàn ông dùng quyền lực cưỡng ép phụ nữ mà thôi.
Nhắc đến Thư Tình, Thẩm Thiều Đình lại cười khổ, đã bốn năm rồi, hắn chưa có một phút một giây nào quên được cô. Sau vụ tai nạn thảm khốc đó, ông trời vẫn không cho hắn chết mà bắt hắn phải sống để trả nợ những tội nghiệt mà mình đã gây ra.
Thư Tình...Thư Tình… trong đầu Thẩm Thiều Đình văng vẳng cái tên này, hắn nghĩ mình bị điên thật rồi, thế mà lại có thể nhìn người trước mặt thành bóng hình mà hắn nhớ thương bao lâu.
Thẩm Thiều Đình lắc đầu, cố xua đi cơn ảo giác đang quấy phá hắn.
Thấy hành động này của Thẩm Thiều Đình, Tịnh Kỳ đi tới gần, quan tâm hỏi hắn. “Anh có sao không?”
“Cô…” Thẩm Thiều Đình nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang gần hắn ngay trong gang tấc, đến một cái chớp mắt cũng không dám làm.
“Thư Tình...” Hắn đưa tay sờ lên khuôn mặt kia. Đến khi chân thực cảm nhận nó là da là thịt trong lòng bàn tay chứ không phải là ảo ảnh chạm không được, với không tới như những lần trước. Hắn đã không còn bình tĩnh nỗi.
“Đúng là em rồi.” Nỗi kích động khiến Thẩm Thiều Đình lao tới ôm chầm lấy Tịnh Kỳ. Giọng cũng run lên. “Bao năm qua em đã đi đâu?”
Thẩm Thiều Đình thừa nhận hắn không phải là một người sống theo cảm xúc, song chỉ cần là những chuyện liên quan đến Thư Tình, ngay cả trong giấc mơ cũng khiến hắn đau đến không thở nổi.
“Thư Tình?” Tịnh Kỳ nghe Thẩm Thiều Đình lẩm bẩm bên tai cái tên này, biết là hắn nhận nhầm người, liền giải thích: “Tôi không phải Thư Tình, tôi là Tịnh Kỳ, anh nhận sai người rồi.” Vừa nói, Tịnh Kỳ vừa đẩy nhẹ Thẩm Thiều Đình ra.
Cái đẩy nhẹ của cô so với vòng ôm cứng ngắc của Thẩm Thiều Đình thì như trứng chọi đá, thậm chí sau hành động này, hắn càng siết chặt cô hơn. “Không!”
Là bóng hình mà hắn nhớ thương suốt nhiều năm qua, sao có thể nhầm được.
Tịnh Kỳ bị hắn siết đến đau, cô bắt đầu có một chút tức giận, có là người đã giúp cô đi nữa cô cũng không thể dung túng cho việc hắn đi quá giới hạn thế này.
“Anh thả ra! Đau tôi!”
Mấy lời nhăn nhó này thế mà lại có tác dụng, hắn giống như chạm phải bỏng, thả Tịnh Kỳ ra. “Đau ở đâu?”
Cùng với lời nói, ánh mắt hắn đảo quanh trên người Tịnh Kỳ.
Đây là nỗi ám ảnh suốt mấy năm qua của Thẩm Thiều Đình, cứ nghĩ đến những hành hạ về thể xác và tinh thần mà hắn đã gây ra cho cô, hắn lại bị nỗi hối hận dày vò không nguôi.
Bỗng ‘bốp’ một tiếng, một cái tát giáng xuống khuôn mặt đang còn ngập đầy lo lắng của Thẩm Thiều Đình, Tịnh Kỳ vốn không muốn phải dùng cách thức mạnh như vậy, song hành vi của người đàn ông này càng ngày càng điên rồ.
“Anh tỉnh táo lại đi!”
“Em…” Thẩm Thiều Đình ôm khuôn mặt bỏng rát còn in lấy năm ngón tay của Tịnh Kỳ. Cái tát này đúng là khiến hắn tỉnh táo ra, hắn bỗng cười lớn.
“Đúng rồi! Em đánh đúng lắm! Cứ đánh anh nữa đi!”
Với những tội lỗi mà hắn đã gây ra, một cái tát này thấm vào đâu chứ. “Đánh bao nhiêu cũng được!”
Đem hắn lóc da xẻo thịt cũng chẳng thành vấn đề, chỉ cần cô đừng không nói lời nào mà bỏ hắn đi giống như những lần trước.
Thẩm Thiều Đình lại lao vào ôm Tịnh Kỳ, giữ chặt cô trong vòng tay chẳng khác gì gọng kìm. Tịnh Kỳ bị lời nói cùng hành động điên rồ của hắn khiến không kịp trở tay. Lại bị hắn siết đến không thở nổi, cô chỉ còn biết khóc ròng.
Là hôm này cô ra đường không coi ngày, đụng phải một tên yêu râu xanh còn chưa đủ, lại gặp thêm một tên khác vừa bại hoại vừa có vấn đề về nhận thức.
Ngọn lửa giận thôi thúc luồng sức mạnh chiến đầu trong Tịnh Kỳ, nhân lúc tên điên này vừa thả lỏng, cô liền giơ chân lên, nhắm ngay vào nơi hiểm yếu nhất.
Thẩm Thiều Đình không có chút phòng bị nào, cứ thế bị Thư Tình giáng một đòn đau đến tận tim can.
“Em…” Hắn đau đến mức phải chống tay vào tường mới có thể đứng vững. Thân là một kẻ từng có mấy năm rèn luyện trong quân đội, bao khổ cực gì cũng đã từng chịu qua, thế mà hắn lại bị một đòn này hạ gục trong chớp mắt.
“May cho anh là tôi chỉ dùng một phần lực. Nếu không thì nhà anh đã đoạn tử tuyệt tôn rồi!”
Tịnh Kỳ hừ một tiếng, vuốt lại bộ váy đã bị làm cho nhăn nheo, trước khi đi còn không quên tặng cho Thẩm Thiều Đình hai chữ “Đáng đời!”
Thẩm Thiều Đình đứng đó chỉ có thể nhìn bóng lưng cô tiêu sái, nghe tiếng bước chân ngày càng nhỏ dần, nỗi đau cơ thể đúng là đau thật, nhưng sao bằng được nỗi đau trong tim.
Chờ một lúc cho bản thân hoàn hồn, Thẩm Thiều Đình cầm điện thoại gọi cho thân tín nhất bên cạnh hắn.
“Trong thời gian nhanh nhất điều tra về một người cho tôi!”
…
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Thẩm Thiều Đình lái xe đến bệnh viện, trải qua ba mươi phút xấu hổ nhất trong cuộc đời mấy chục năm cao ngạo của hắn.
Trước phòng khám chật kín bệnh nhân ngồi đợi bên ngoài, Thẩm Thiều Đình dùng thân phận bạn thân của hắn trực tiếp đi vào phòng.
Đối với tình huống đặc thù này hắn thà bị mấy thằng bạn ôn cười nhạo còn hơn là phải phơi ra cho một người xa lạ xem.
Người đứng phòng khám này là Lăng Triệt, một người bạn cùng lớn lên trong một đại viện với Thẩm Thiều Đình. Cùng với Hàn Đông, cả ba người tạo thành một chân vạc mà thấy ai chướng mắt là hội đồng đánh hắn.
Trong lúc chờ đợi kết quả, Thẩm Thiều Đình đã nghĩ đến viễn cảnh Hàn Đông và Lăng Triệt sẽ vì cười nhạo hắn đến hết đời.
“OK.” Mọi kết quả kiểm tra đều ổn, Lăng Triệt đẩy gọng kính, cô nén tràng cười đã sắp phun ra. “Chỉ cần uống vài liều thuốc giảm đau là ổn.”
“Cảm ơn.” Thẩm Thiều Đình nhận lấy đơn thuốc, không muốn ở lại trong căn phòng quái quỷ này một phút một giây nào nữa.
...
Trở về Thẩm thị, Thẩm Thiều Đình nhận được điện thoại của người mà hắn bảo đi điều tra.
Đây đều là những người có nghiệp vụ cao, chỉ mất vài tiếng là có thể điều tra thông tin một người.
“Thẩm tổng, đã có kết quả.”
Thẩm Thiều Đình vội vàng mở máy tính, đập vào mắt hắn là một khuôn mặt vô cùng quen thuộc nhưng lại mang cái tên xa lạ Tịnh Kỳ.
Người này sinh ra và lớn lên ở Pháp, tốt nghiệp chuyên ngành văn học, hiện đang là một tác giả tự do.
Không thể nào, Thẩm Thiều Đình lướt hết mấy trang thông tin, đọc không sót một chữ, vẫn không tìm được chút liên quan giữa Thư Tình và cô gái Tịnh Kỳ này.
Đương nhiên hắn không nghi ngờ nghiệp vụ của người điều tra những thông tin này. Chỉ có thể nói, thân thế này là do một người ngụy tạo cho cô mà thôi.
Dù không có cơ sở nhưng Thẩm Thiều Đình tin vào trực giác của hắn!