Thẩm Thiều Đình không nói, thế nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên. Mấy cô gái trong phòng thư ký đúng là chán sống rồi.
Hắn không có thói quen dông dài với phụ nữ, lập tức cầm điện thoại cho phòng nhân sự.
Việc ngừng hợp tác với Hứa thị hắn còn làm được thì sa thải vài thư ký có là gì.
…
Khi Thẩm Thiều Đình trở về phòng làm việc, nỗi bực mình vẫn chưa tan hết.
Hóa ra mấy ngày nay những lời xấu xí như vậy vẫn đang được lan truyền, đã đến mức lọt được vào tai hắn thì Tịnh Kỳ đã chịu đựng bao lâu rồi. Hắn có thể gỡ hết những video trên mạng xuống, thế nhưng miệng lưỡi người đời lại không thể nào quản hết được!
Ngón tay Thẩm Thiều Đình gõ lên bàn, đôi mày kiếm cau lại, hắn nghĩ mình nên dùng hành động gì đó oanh động hơn để chặn miệng lưỡi thiên hạ.
…
Mười giờ sáng, không khí bận rộn vẫn đang bao phủ trong phòng truyền thông. Ngón tay Tịnh Kỳ lướt nhanh trên bàn phím, cố gắng hoàn thành bản thảo còn dang dở.
Bỗng lúc này, một tiếng ‘trời ơi’ phá vỡ đi không gian yên lặng, rồi những tiếng ‘ồ’, tiếng ‘á’ lần lượt vang lên. Tịnh Kỳ ngẩng đầu, lại phát hiện ánh mắt mọi người đều đang tập trung về phía cô.
Một người trong đó lắp bắp: “Tịnh Kỳ? Là thật?”
“Chuyện gì?” Tịnh Kỳ khó hiểu hỏi lại.
“Cô nhìn đi…” Một đồng nghiệp đưa màn hình điện thoại cho Tịnh Kỳ xem. Trên đó đang phóng đại dòng chữ ‘Thẩm Thiều Đình lần đầu tiên công khai bạn gái’, đính kèm phía dưới là một bức ảnh nam nữ sóng đôi, không ai khác, người khoác tay Thẩm Thiều Đình ở trên đó chính là Tịnh Kỳ. Đây là hình chụp vào cái hôm cô cùng hắn tham gia tiệc rượu.
Thế nhưng ‘công khai bạn gái?’ Cái chuyện quái quỷ gì đang xảy ra!
Trong khi Tịnh Kỳ đang còn vô cùng hoang mang thì ở một bên những lời chúc cứ lũ lượt ập tới. Lúc này mọi người đã đọc xong nội dung bài báo, cũng tường tận đây là chuyện Thẩm Thiều Đình tự mình làm ra, là tự công bố với báo chí chứ không phải là bị chụp lén.
“Tịnh Kỳ, chúc mừng cô, một bước thành phượng hoàng.”
“Sau này thành bà Thẩm rồi, đừng quên chúng tôi đấy.”
“Công khai rình rang thế này, chưa có ai được đối xử đặc biệt như cô…”
“Không phải!” Tịnh Kỳ cắt ngang lời mọi người, sau đó vội vàng chạy lên phòng làm việc của Thẩm Thiều Đình.
Bên ngoài phòng làm việc của Thẩm Thiều Đình là Jade đang ngồi trực ban, thấy Tịnh Kỳ, liền gọi cô lại.
“Tịnh Kỳ, đi đâu thế?”
Tịnh Kỳ không cho Jade có cơ hội ngăn cản cô, tới trước phòng Thẩm Thiều Đình mà đập cửa.
“Thẩm Thiều Đình! Thẩm Thiều Đình! Anh ra đây cho tôi!”
Trước khi quyết định làm ra việc này, Thẩm Thiều Đình đã lường trước được việc Tịnh Kỳ phản ứng lại, song, nhìn cô gay gắt thế này, hắn bắt đầu chột dạ.
Thẩm Thiều Đình tự tay đi tới mở cửa cho Tịnh Kỳ, hắn cầm lấy bàn tay đã đỏ một mảng của cô, nói: “Tịnh Kỳ, bình tĩnh.”
“Có một người bạn trai từ trên trời rơi xuống, anh nói tôi có bình tĩnh nổi không?”
Thẩm Thiều Đình vẫn không nghĩ là mình làm sai, hắn nói với Tịnh Kỳ. “Đây là phương án tốt nhất để dẹp đi thị phi.”
Thị phi? Tịnh Kỳ bỗng ngẩn ra.
Sau vụ đánh ghen, những lời bàn tán, đồn đại về cô càng thêm phóng đại, song Tịnh Kỳ đã sớm quen với nó, có nghe được cũng tự động bỏ ngoài tai. Thế nhưng, Thẩm Thiều Đình? Hắn cũng nghe được?
Thẩm Thiều Đình không muốn thuật lại cho Tịnh Kỳ những lời xấu xí ở phòng thư ký, chỉ nói. “Là bạn gái của tôi, từ nay chẳng ai dám bàn tán sau lưng em nữa!”
Tịnh Kỳ lắc đầu, mắng hắn. “Anh đang tạo cho tôi một thị phi lớn hơn đấy!”
Nếu người ta đã muốn đơm đặt về cô thì không cách này cũng có cách khác thôi.
Thẩm Thiều Đình lại cười, hắn nói: “Em sợ gì? Chuyện tôi và em trước sau gì cũng thành.”
Tịnh Kỳ: “...”
Cảm thấy nói chuyện với Thẩm Thiều Đình chẳng khác gì ngược đãi não bộ. Thẩm Thiều Đình có phải là người bình thường đâu! Đáng lẽ ra hắn không nên ở trái đất mà phải tới hành tinh khác mới đúng.
Bởi không những bị điên mà còn bị hoang tưởng!
Tịnh Kỳ không muốn tranh cãi với hắn nữa, đi về.
Đằng nào thì quanh thân cô cũng đã ngập đầy thị phi rồi, có thêm một chút nữa cũng chả sao.
Nhưng Thẩm Thiều Đình làm gì cho cô đi dễ dàng, sự thờ ơ của Tịnh Kỳ chẳng khác gì mỉa mai vào sự nhiệt thành của hắn.
“Tịnh Kỳ!” Thẩm Thiều Đình kéo cô lại. “Chắc chắn em đã có tình cảm với tôi. Đừng tự lừa mình dối người nữa.”
Lại siết chặt tay cô hơn. “Giờ cả hai độc thân, không có ràng buộc, tại sao không thử sống thật.”
Thẩm Thiều Đình cũng chán cảnh cãi qua cãi lại với cô rồi, lần này hắn không Tịnh Kỳ có cơ hội mở miệng nữa, dùng chính môi mình chặn đứng.
Hắn đè Tịnh Kỳ vào tường, hôn cô, nụ hôn không hề dịu dàng mà chỉ đơn thuần là chiếm đoạt, đứng trước thứ mà mình khao khát đã lâu, hắn chỉ theo bản năng mà chiếm lấy càng nhiều, càng nhiều hơn nữa.
Thẩm Thiều Đình cứ giữ chặt mặt Tịnh Kỳ còn mặc kệ việc cô đấm hắn, đá hắn.
Giãy giụa mãi cũng mệt, Tịnh Kỳ gần như xụi lơ trong ngực hắn, Thẩm Thiều Đình thấy thế càng thêm càn rỡ, môi cô vừa mở hắn liền muốn công thành đoạt đất. Cả người hắn cũng dần dần thả lỏng, bắt đầu từ từ nếm lấy mùi vị ngọt ngào.
Đáng tiếc trong ngọt ngào lại xen lẫn một vị tanh của máu, Tịnh Kỳ bất ngờ cắn mạnh vào môi hắn.
Cảm giác nhói đau khiến Thẩm Thiều Đình phải buông cô ra, trên môi hắn là vết son của Tịnh Kỳ xen lẫn vết máu tươi rỉ ra.
Tịnh Kỳ chạy đi, Thẩm Thiều Đình không giữ lại, chỉ đưa tay quẹt vệt máu trên môi, kết quả dù đau đớn nhưng quá trình khiến hắn rất hài lòng
…
Tịnh Kỳ chạy ra khỏi phòng làm việc của Thẩm Thiều Đình, vừa bực bội vừa xấu hổ.
Bởi có lúc cô cũng đã hùa theo sự ngang ngược của hắn.
Cứ mỗi lần nhớ đến điều này, Tịnh Kỳ lại không ngừng đưa tay lau miệng. Lau đến khi môi có cảm giác đau, cô mới chịu thôi.
Đang giờ nghỉ trưa, cô không có tâm trạng ở lại Thẩm thị, muốn ra ngoài một lúc.
Khi Tịnh Kỳ vừa bước ra khỏi cửa lớn của tập đoàn, một người phụ nữ bỗng lao tới cầm lấy tay cô.
“Thư Tình… Thư Tình…”
Dương Dung đã chờ đợi ở đây cả buổi sáng, vừa thấy Tịnh Kỳ, bà đã không bình tĩnh được, vẫn làm ra hành động khiến cô hoảng sợ.
“Dì ơi, cháu là Tịnh Kỳ… không phải Thư Tình.” Tịnh Kỳ vẫn còn ấn tượng với người phụ nữ này, một bà mẹ vì nhớ thương con gái mà tâm thần không ổn định.
“Không phải, con là Thư Tình...Không thể nào nhầm được.” Dương Dung lắc đầu, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt sạm đen khắc khổ. “Mẹ có hình chụp của con ở đây.”
Dương Dung lấy ra trong túi áo một bức hình, vì được bà vuốt ve rất nhiều lần, nó gần như không có một nếp nhăn. Ngày ấy, Lê gia bị niêm phong, bà không kịp đem được thứ gì đi, chỉ giữ mỗi bức hình chụp này.
Dương Dung đưa nó cho Tịnh Kỳ, cô cũng ngờ ngợ cầm lên xem, dáng vẻ cô gái trong bức ảnh tầm độ hai mươi, tóc đen thẳng, mắt to tròn, hoàn toàn khác với dáng vẻ của Tịnh Kỳ hiện tại. Song đường nét trên khuôn mặt thì như là một bản sao của cô.
Trên đời này, người giống người không phải không có, thế nhưng giống nhau đến mức này thì là đáng sợ hơn là kinh ngạc.
“Dì ơi…” Tịnh Kỳ vừa gọi Dương Dung thì tay bà trượt khỏi tay cô, bà ngã xuống đất, bất tỉnh.
“Dì...dì tỉnh lại đi!” Tịnh Kỳ gọi Dương Dung, bà lại không hề có phản ứng, cô không còn cách nào khác là gọi xe đưa bà tới bệnh viện.
Ngồi ở phòng chờ bệnh viện, Tịnh Kỳ lại nhìn bức ảnh của cô gái có tên Thư Tình này, một ý nghĩ cũng theo đó xẹt qua khiến cô hoảng sợ.
‘Có phải cô đã đi lạc hướng rồi không?’ Tên của cô là Giang Khải nói, quá khứ của cô là anh đưa? Nếu sự thật không phải vậy thì cô đã sai ngay từ đầu.