“Về nhà một chuyến đi…”
Nói xong, ông cụ Thẩm buồn bực tắt máy, năm nay đã gần tám mươi, sức lực cũng không còn nhiều, mong muốn lớn nhất cũng chỉ là muốn cảnh con cháu sum vầy. Song còn được ba đứa cháu thì hết hai đứa vô năng, suốt ngày chỉ biết ăn chơi, lấy tiền mua xe, nuôi phụ nữ. Đứa còn lại mãi không chịu thành gia lập thất, có nói thì cũng như đàn gảy tai trâu, đã thế còn chống đối cứ phải gọi mới chịu về nhà.
Ông cụ Thẩm vuốt ngực, mắt không buồn nhìn đứa cháu đang bước vào.
Thẩm Thiều Đình chào ông cụ, mắt lại liếc qua bình hoa cổ trên bàn ông. Đây là món đồ hắn đấu giá được từ tiệc rượu lần trước.
Thẩm Thiều Đình cầm nó lên, giảng giải. “Bình hoa này có niên đại hơn năm trăm năm, chữ trên đó được chính nghệ nhân…”
“Thôi đi!” Ông cụ Thẩm đập mạnh quải trượng xuống nền nhà, lại đôi một xấp báo giấy lên mặt bàn. “Đừng có đánh trống lảng.”
Trên trang nhất của mặt báo, tin tức Thẩm Thiều Đình công khai bạn gái vẫn nằm chói lóa ở trung tâm.
Thẩm Thiều Đình: “Lời trên mặt chữ, còn cần cháu phải giải thích nữa.”
Ông cụ Thẩm: “...”
“Đã công khai bạn gái sao không đưa nó về gặp người trong nhà!”
Thẩm Thiều Đình có năng lực, ông cụ Thẩm cũng không ép hắn phải lấy một người vợ môn đăng hộ đối để củng cố địa vị. Nhưng điều kiện tối thiểu nhất cũng là dẫn nó về đây ra mắt, rốt cuộc thì là người sinh ra đời sau cho Thẩm thị, ông cụ Thẩm cũng không qua loa được.
Đằng này Thẩm Thiều Đình không những không nói với ông một tiếng, còn tự tung tự tác không ra thể thống gì!
Dẫn về ra mắt? Thẩm Thiều Đình thừ ra. Bây giờ chuyện tình cảm của hắn với Tịnh Kỳ còn chưa đâu vào đâu. Dẫn là dẫn thế nào.
“Cô ấy vẫn chưa đồng ý.” Lần này thì Thẩm Thiều Đình nghĩ đến quả tim yếu ớt của ông cụ, nói thật. “Còn phải đợi một thời gian nữa.”
Hơn nữa hắn chỉ dẫn Tịnh Kỳ về gặp ông nội hắn thôi, còn dẹp đi mấy chuyện xã giao trong nhà.
Thú nhận xong lại sợ ông cụ Thẩm bị chọc tức, chủ động rót một ly trà cho ông cụ nhuận phổi.
Cơ mà tay vừa đưa tới, ông cụ lại gạt ra.
“Không cần! Ông mày muốn nhận trà của cháu dâu!”
Thẩm Thiều Đình: “...”
…
Alice đã vào lớp một, vì là trường trọng điểm nên yêu cầu về việc học cũng rất cao. Tuy nhiên, để không làm nặng nề tâm lý của con trẻ, các hoạt động ngoại khóa cũng rất được ưu tiên.
Hôm nay, sau buổi học, cô giáo nói với các bạn nhỏ.
“Chủ nhật tuần này lớp ta sẽ tổ chức một đại hội thể thao nhân ngày của bố. Các con về nhà báo với gia đình, để mọi người có thể thu xếp cùng đi.”
“Cô ơi…” Một cánh tay nhỏ đưa lên. “Nhưng tuần sau bố con đi công tác rồi.”
“Nếu thế thì con có thể nhờ ông, hay cậu hoặc chú của con gì cũng được.”
‘Nếu con không có ai cả thì sao ạ?’ Alice nhìn cô giáo, bé cũng muốn hỏi điều này song lại không có can đảm đứng dậy.
Điều này khiến khuôn mặt nhỏ của Alice xịu xuống như bánh đa nhúng nước, lúc thấy bố các bạn đến đón lại càng tủi thân hơn.
“Alice, con sao vậy?” Tịnh Kỳ ngồi xuống bên cạnh con bé, véo cái má phụng phịu của nó. “Nói cho mẹ nghe đi.”
Alice nói với Tịnh Kỳ về việc phải tham gia hoạt động ngoại khóa vào cuối tuần. Nói xong, bé lại rón rén hỏi Tịnh Kỳ.
“Mẹ, chúng ta nhờ chú Thẩm được không?”
Bởi bận như chú Thẩm, Alice không biết liệu có thể nhờ chú ấy đi cùng mình?
Nhờ Thẩm Thiều Đình? Đúng là hiện tại không còn ai thích hợp hơn hắn nữa. Tịnh Kỳ không muốn Alice tủi thân, tối đó cô gọi điện thoại cho Thẩm Thiều Đình.
Lần hiếm hỏi Tịnh Kỳ chủ động gọi điện thoại cho mình, Thẩm Thiều Đình không khỏi cao hứng.
“Chủ nhật tới anh có rảnh không?”
“Chủ nhật tới…” Thẩm Thiều Đình làm bộ trầm ngâm, thực ra thì hắn thừa biết có bận thì mình cũng tự động lùi lịch.
“Tôi rảnh.”
Tịnh Kỳ nói với hắn việc tham gia hoạt động ngoại khóa với Alice, Thẩm Thiều Đình đồng ý trong một nốt nhạc.
…
Vì chuyện này, Thẩm Thiều Đình lùi hết những tiệc hẹn xã giao vào cuối tuần, từ sáng sớm đã có mặt trước cửa nhà của Tịnh Kỳ.
Tịnh Kỳ mở cửa ra thấy Thẩm Thiều Đình, hơi ngẩn ra.
Lâu nay chỉ thấy hắn trong những trang phục nghiêm túc, quy củ, hiếm khi thấy hắn trong bộ dạng năng động thoải mái như thế này.
Vì Thẩm Thiều Đình đã bỏ công việc cho Alice một ngày trọn vẹn, Tịnh Kỳ cũng thành thật mà khen hắn. “Trông anh như trẻ ra vài tuổi ấy.”
Dáng vẻ đẹp trai có thể đăng ký làm người mẫu quảng cáo đồ thể thao luôn cũng được.
Tịnh Kỳ chỉ là thuận miệng khen, song lời này vào tai Thẩm Thiều Đình lại là cô chê hắn già, nghĩ tới chênh lệch tuổi tác giữa mình và Tịnh Kỳ, cơ tim Thẩm Thiều Đình lại như tắc nghẽn.
Cũng may còn có con gái cứu rỗi tâm trạng của hắn, Thẩm Thiều Đình bế Alice lên, lại thuận tiện muốn đưa tay nắm lấy tay Tịnh Kỳ nhưng rồi lại do dự...
…
Buổi ngoại khóa hôm nay có ba trò chơi. Đầu tiên là trò chơi tập thể, các bố sẽ chia thành hai đội xanh và đỏ, chơi trò chơi chạy tiếp sức, hai đội phân biệt nhau bằng một chiếc băng rôn.
Thẩm Thiều Đình đưa nó cho Tịnh Kỳ, muốn cô đeo nó cho hắn.
Vì Thẩm Thiều Đình quá cao, Tịnh Kỳ bảo hắn hơi cúi xuống, động tác của cô nhẹ nhàng nhưng cũng không tránh được việc đụng chạm. Ngón tay của Tịnh Kỳ vô tình xẹt qua da của Thẩm Thiều Đình, cảm giác tê dại nhanh chóng truyền tới tim, tiếp thêm năng lượng cho hắn.
Thẩm Thiều Đình thuộc đội đỏ, đứng giữa các bố, thân hình cao mét tám lăm của hắn chẳng khác gì hạc trong bầy gà, vô cùng nổi bật.
“Alice, đó là bố của cậu sao? Thật cao lớn!”
Mấy cô bé xúm lại quanh Alice, không ngừng sùng bái việc Alice có một người bố cao lớn, còn chạy rất nhanh nữa.
“Bố ơi, cố lên!” Mấy cô bé, cậu bé cùng hét to cổ vũ, Alice cũng không muốn thua kém bạn bè, đứng chen lên trước hô hào.
“Bố ơi, cố lên!”
Giữa sân vận động, Thẩm Thiều Đình nghe được tiếng ‘bố’ cổ vũ của Alice, động lực càng thêm được củng cổ, bước chân chạy càng nhanh để kịp đưa cờ cho đồng đội. Chân dài cũng có lợi thế, Thẩm Thiều Đình dường như là người làm việc hiệu quả nhất trong đội đỏ.
Thế nhưng, trong một trò chơi tập thể, mỗi sự cố gắng của Thẩm Thiều Đình là không đủ, đội đỏ vẫn bị thua đội xanh ở thời gian sát nút.
Trẻ nhỏ thường hay có tâm lý hiếu thắng, các bé bên đội đỏ thấy bố mình thua thì mặt xị hết ra, có đứa còn trách cứ sao bố chậm thế?
Thẩm Thiều Đình cũng sợ Alice buồn, dỗ con bé. “Chúng ta còn hai trò chơi phía sau nữa.” Nhất định hắn phải đem vị trí đứng đầu về cho Alice.
“Nếu thua cũng không sao ạ.” Alice là một cô bé hiểu chuyện, không nói gì, bởi việc Thẩm Thiều Đình tới đã khiến bé rất vui rồi.
Thẩm Thiều Đình xoa đầu nó, hắn lại càng muốn giành chiến thắng để con gái hắn được tự hào với bạn bè.
Trò chơi thứ hai là bố sẽ cõng các bé và lấy những quả bóng được treo lên cao. Trong thời gian hai phút, cặp nào lấy được nhiều hơn thì cặp đó thắng.
Lại là một trò chơi dùng tốc độ, Thẩm Thiều Đình rất tự tin, trong lúc chờ bắt đầu, hắn để Alice ngồi lên cổ, đi vài vòng khiến con bé vô cùng thích thú, miệng cứ cười khanh khách không ngừng.
Tịnh Kỳ đứng ở ngoài chứng kiến khung cảnh hài hòa này, bản thân cũng giống như được vui lây theo tiếng cười của con gái.
Mặc dù đôi lúc sự nuông chiều, yêu thương của Thẩm Thiều Đình dành cho Alice cũng khiến Tịnh Kỳ hoang mang.
Ở trò chơi thứ hai, Thẩm Thiều Đình và Alice thuận lợi giành được chiến thắng. Bốn đội có số điểm cao nhất bước vào trò chơi thứ ba, đấu vật.
Cái quái gì thế này, Thẩm Thiều Đình sau khi nghe giáo viên của Alice phổ biến thể lệ xong thì hai mày vô thức cau lại, đơn giản vì trò này hắn chưa chơi bao giờ.
Tịnh Kỳ lại giúp Thẩm Thiều Đình cột dây vào lưng vào đùi, có chút áy này nhìn hắn.
Một người cao cao tại thượng như Thẩm Thiều Đình mà bắt hắn chơi trò này cũng là làm khó cho hắn rồi.
“Hay chúng ta rút lui đi.” Tịnh Kỳ đề nghị. Dù sao thì sự có mặt của hắn cũng đã khiến Alice rất vui vẻ rồi.
“Không được.” Thẩm Thiều Đình gạt ngay, đã chơi đến đây rồi, hắn phải đem chiến thắng về cho Alice.
Thẩm Thiều Đình lên sàn, đối thủ của hắn vừa thấy Thẩm Thiều Đình thì bỗng sững ra, ngờ ngợ hỏi.
“Thẩm tổng?”
“Anh biết tôi?”
Đúng là Thẩm tổng thật, người đàn ông trợn mắt, không thể tin được.
Lúc đầu thấy, cứ nghĩ chỉ là một người có dáng vẻ tương tự thôi, chứ thân là chủ tịch của Thẩm thị, sao Thẩm Thiều Đình lại ở đây được.
Nhưng lúc mặt đối mặt thì đúng là hắn thật, người đàn ông quệt giọt mồ hôi trên trán.
“Tôi là quản lý công trình của công ty xây dựng Viễn Dương, công ty từng có một vài hợp tác với công ty con của Thẩm thị.”
Việc gặp được chủ tịch của Thẩm thị với mấy công ty nhỏ lẻ như bọn họ còn khó hơn lên trời, thế nên, anh ta nhanh chóng tiến cử để Thẩm Thiều Đình nhớ tên.
Thẩm Thiều Đình gật đầu, nói với đối phương.
“Coi tôi như người bình thường thôi”
“À… vâng.” Người đàn ông có lời này của hắn cũng không cách nào xem hắn như người bình thường, động tác cũng không dám hết sức.
Kết quả là Thẩm Thiều Đình vừa mới chỉ gàng chân của đối phương, anh ta đã tự động hốt hoảng mà ngã xuống.
???
Chiến thắng đến dễ dàng ngoài sức tưởng tượng của Thẩm Thiều Đình, khiến hắn có phần mất hứng.
Nhưng đổi lại là dáng vẻ nhảy cẫng lên của Alice, quan tâm nhiều làm gì.
Kết quả cuối cùng thì Alice và Thẩm Thiều Đình giành vị trí đứng đầu, nhận được món quà là cúp lưu niệm và bộ ba chiếc áo thiết kế dành riêng cho gia đình.
Các đội còn lại thì chỉ có cúp lưu niệm.
Song vui là chính, mẹ các bé cũng đi vào chung vui.
Trong không khí ấm áp này, Thẩm Thiều Đình tranh thủ cầm lấy tay Tịnh Kỳ, hỏi cô. “Suy nghĩ thế nào về việc cùng tôi cho Alice một gia đình.”
Tịnh Kỳ liếc hắn, cảnh cáo Thẩm Thiều Đình đừng nói xằng bậy. Tuy vậy, cô cũng không giật tay mình ra.
Thế này khiến đã khiến Thẩm Thiều Đình thỏa mãn.
Hắn cứ vậy cầm tay Tịnh Kỳ cho đến khi ra đến cổng.
Việc một nhà ba người hài hòa, có người vui vẻ, cũng có người thấy chướng mắt.
Từ trong chiếc xe ô tô đậu gần đó, Giang Khải nhận ra Tịnh Kỳ và Thẩm Thiều Đình trong đám người, ngón tay càng thêm siết chặt vô lăng.
Chia tay anh, Tịnh Kỳ vẫn vẻ hạnh phúc, trong khi anh với cuộc hôn nhân cùng Hứa Du thì ngày càng chán chường.
Sự bế tắc bào mòn tinh thần Giang Khải thường ngày, anh cũng chẳng còn tâm tư để mà để ý vẻ ngoài, trên khuôn mặt điển trai là những hàng râu lún phún nhiều ngày chưa cạo.
Đối với Giang Khải, niềm an ủi duy nhất của anh hiện tại là việc lặng lẽ tìm Tịnh Kỳ và Alice. Song hôm nay, niềm an ủi ấy cũng bị dẫm nát khi chứng kiến cảnh một nhà ba người hạnh phúc.
Thế sự xoay vần, giờ anh lại vô cùng ghen tị với Thẩm Thiều Đình, cũng trách Tịnh Kỳ tại sao cô quá mê muội.