Tịnh Kỳ chống tay muốn ngồi dậy, hành động này đánh thức Thẩm Thiều Đình đang ngồi canh bên cạnh giường.
“Sao lại đưa em vào đây?” Tịnh Kỳ hỏi hắn, song gương mặt phờ phạc cùng dáng vẻ mệt mỏi khiến câu hỏi này trở nên mâu thuẫn.
Thẩm Thiều Đình muốn mắng cô, lại bị những lời của bác sĩ ngăn cản.
“Bệnh nhân có dấu hiệu suy nhược thần kinh. Đây là kết quả của việc căng thẳng kéo dài và những sang chấn tâm lý. Cần tích cực động viên bệnh nhân, tránh để tình trạng căng thẳng thêm nặng nề.”
Thẩm Thiều Đình chỉ có thể nhẹ nhàng. “Cứ nằm ở đây đi. Đợi truyền dịch xong anh đưa em đi.”
Dịch truyền mới chỉ chạy được nửa chai, Tịnh Kỳ lại nằm xuống, Thẩm Thiều Đình giúp cô sửa gối, thận trọng hỏi: “Tịnh Kỳ?”
“Chuyện gì?”
“Người giúp việc mới ở nhà em…” Thẩm Thiều Đình ngập ngừng, hắn vẫn luôn hoang mang không biết Tịnh Kỳ đã nhớ ra được gì hay chưa?
Thân thể mệt mỏi khiến não bộ Tịnh Kỳ cũng không còn tỉnh táo, cô không hề để ý tới dáng vẻ khác thường của Thẩm Thiều Đình mà nói hết với hắn. Từ việc gặp Dương Dung và những chuyện kỳ lạ gần đây, đối với Tịnh Kỳ, khi đã xác lập quan hệ nam nữ với Thẩm Thiều Đình, hắn cũng xem như là một người thân của cô.
“Thư Tình…” Tịnh Kỳ lẩm bẩm cái tên này trong miệng. “Cô ấy quá giống em. Trên này liệu có hai người giống nhau đến vậy.”
“Liệu cô ấy là chị em sinh đôi với em hay chính là em?” Những suy nghĩ này cứ lần lượt mọc lên và quấy phá Tịnh Kỳ suốt nhiều ngày qua, khiến cô trăn trở, song mỗi lần nhớ đến, đầu lại đau không thôi, lần này cũng không ngoại lệ.
“Á…đau quá.” Tịnh Kỳ ôm đầu, gào lên trong cơn đau dữ dội, cố bấu chặt vào người Thẩm Thiều Đình, mắt nhắm lại.
“Đừng nghĩ! Đừng nghĩ nữa!” Thẩm Thiều Đình vỗ vào Tịnh Kỳ trấn an cô. “Em chỉ cần biết hiện tại mình là Tịnh Kỳ.”
“Cuộc sống về sau tôi sẽ lo cho em…”
Dưới sự vỗ về của Thẩm Thiều Đình, Tịnh Kỳ không cố ép bản thân phải suy nghĩ nữa, cơn đau dịu lại, cô từ từ thiếp đi trong ngực hắn.
Thẩm Thiều Đình đặt Tịnh Kỳ lại xuống giường, sự dịu dàng trong đáy mắt cũng mất đi. Với hắn, việc Dương Dung xuất hiện bên cạnh Tịnh Kỳ chẳng khác gì quả bom hẹn giờ, hắn phải nhanh chóng loại bỏ nguy cơ này đi.
…
Khi Tịnh Kỳ tỉnh lại lần nữa thì Thẩm Thiều Đình đã rời đi, Tịnh Kỳ ra khỏi phòng bệnh, tìm tới chỗ của Giang Khải.
Lúc cô tới, phòng bệnh chỉ có Giang Khải, ban đầu Tịnh Kỳ chỉ muốn đứng ngoài cửa nhìn anh một lúc rồi về nhưng vì không có ai trong phòng, liền liều lĩnh đẩy cửa đi vào.
Giang Khải nằm mê man trên giường bệnh, hàng mi dày rũ xuống, anh giống như một đứa trẻ ngủ say, không hề hay biết gì trước sự đột nhập của kẻ lạ.
Đã có lúc Tịnh Kỳ rất giận Giang Khải, từ chuyện của dì Vân hay chuyện với Hứa Du, nhưng rồi hôm nay đem nó so với những việc anh làm vì cô, Tịnh Kỳ mới nhận ra mình hẹp hòi, ích kỷ tới mức nào.
“Xin lỗi…” Tịnh Kỳ cắn môi, hai hàng nước mắt chảy dài xuống, lời xin lỗi muộn màng chỉ càng khiến tâm trạng cô thêm dằn vặt.
Tịnh Kỳ đưa tay quệt nước mắt, cô không dám ở lại đây quá lâu, thế nhưng, đôi khi có những việc không phải cô tính toán là được.
Khi Tịnh Kỳ vừa mở cửa phòng bệnh thì bắt gặp Hứa Du đi tới.
“Tịnh Kỳ! Mặt cô dày vừa thôi!”
“Đã nói ở đây không bao giờ hoan nghênh cô rồi!”
“Tôi…tôi…” Miệng Tịnh Kỳ ú ớ, tình ngay lý gian, là cô tự ý lẻn vào đây, không thể biện minh gì được.
“Tôi sẽ đi ngay bây giờ…”
Tịnh Kỳ vội vàng bước qua Hứa Du, cô ta lại mím môi, không cam tâm cho cô đi dễ dàng.
“Tịnh Kỳ, cô đứng lại đã!”
Tịnh Kỳ quay đầu nhìn cô ta, Hứa Du cong môi. “Giang Khải vì cứu con cô mà bị thương, cô cũng nên vì con của anh ấy mà làm chút gì đi chứ?”
“Ý của cô là gì?”
Hứa Du nhếch môi, dáng vẻ ngây ngốc này của Tịnh Kỳ trông thật đáng thương bao nhiêu? Lũ đàn ông bị Tịnh Kỳ lừa nhưng cô ta thì không!
“Rút đơn kiện tôi! Xóa luôn cái án phạt đó nữa!”
Dù Hứa gia nhà cô ta có quyền có thế, việc tù treo với cô ta chỉ là thủ tục, nhưng ngày nào trên lưng con đeo án phạt này, cô ta vẫn sẽ là trò cười ở cái đất Tân thành.
“Sao? Việc này cô cũng không làm được?”
Hứa Du bước tới gần Tịnh Kỳ, muốn dồn ép cô đến đường cùng của sự dày vò, khiến Tịnh Kỳ không còn cách nào khác là phải đồng ý.
Thấy Tịnh Kỳ im lặng, Hứa Du cười lớn, tiếng cười mỉa mai của cô ta giống như đang lên án Tịnh Kỳ.
“Muốn hối lỗi nhưng tôi chỉ nói bằng miệng. Ha! Tôi đúng là ngây thơ khi tin cô.”
“Tôi đã nói tôi không đồng ý.” Tịnh Kỳ đã hạ quyết tâm, so với mạng sống của con gái, danh dự của cô cũng chẳng đáng là gì. “Tôi sẽ rút đơn kiện cô.”
…
Sau khi rời bệnh viện, Tịnh Kỳ gọi điện thoại cho Thẩm Thiều Đình, lúc này, hắn đang ở nhà cô.
Thẩm Thiều Đình muốn tìm Dương Dung, một lần nữa yêu cầu bà ta tránh xa Tịnh Kỳ, nếu vấn đề của bà ta chỉ là tiền, thì cứ đưa ra một con số.
Song hiện tại hắn vẫn chưa có cơ hội ngả bài, bởi trong nhà còn có Alice.
Alice chính là điểm yếu lớn nhất của Thẩm Thiều Đình, khiến hắn luôn có suy nghĩ phải giữ hình tượng ông bố tốt trước khi nghĩ đến chuyện khác.
Dương Dung mới chuyển tới đây không lâu nhưng con bé với bà ta đã rất thân thiết rồi.
Vì không muốn để lại bóng ma trong lòng Alice, cả hắn và Tịnh Kỳ đều đồng ý với việc giấu diếm con bé về tình hình của Giang Khải. Trong suy nghĩ non nớt của con bé, nó đã đinh ninh ‘chú Khải’ của nó đã tỉnh lại và đã sang Pháp.
Nhưng giấu cũng chỉ là biện pháp tạm thời, vấn đề quan trọng nhất hiện tại chính là việc Giang Khải tỉnh lại, nếu không Tịnh Kỳ sẽ sống với nỗi dằn vặt này đến hết đời. Chuyện tình cảm với hắn có lẽ càng thêm khó khăn.
||||| Truyện đề cử:
Thần Y Ở Rể |||||
Suy nghĩ này khiến lòng Thẩm Thiều Đình không có cách nào thả lỏng, kể cả có tiếng đàn vui nhộn của con gái, tâm trạng vẫn không thể nào được nhích lên.
Cho đến lúc Tịnh Kỳ về nhà, nó mới biến động được một chút.
Vì Tịnh Kỳ có chuyện muốn thương lượng với Thẩm Thiều Đình, lường trước chuyện này thể nào cũng gây ra tranh cãi, cô hẹn hắn ra ban công.
Trời về đêm, gió thổi thổi phần phật qua từng khe cửa hở, Thẩm Thiều Đình đem áo khoác lên người Tịnh Kỳ, không hài lòng. “Sao lại ra đây?”
Tịnh Kỳ đem áo khoác chặt, cô nói: “Sợ Alice nghe được.”
“Chuyện gì mà lại sợ nó nghe được?”
Tịnh Kỳ hít sâu một hơi, cô đem chuyện mình đã đồng ý với Hứa Du ra nói với Thẩm Thiều Đình, cuối cùng còn chốt hạ một câu. “Thẩm Thiều Đình, nếu anh yêu em thì đừng phản đối quyết định này.”
Thẩm Thiều Đình nghe xong toàn bộ, một cỗ bực tức nhanh chóng ập lên. Nhưng nếu hắn điên cái yêu cầu ngang ngược của Hứa Du một thì càng giận sự cam chịu của Tịnh Kỳ mười.
“Tịnh Kỳ.” Hắn bóp chặt vai Tịnh Kỳ, bắt cô đối diện với ánh mắt đầy lửa của hắn. “Em nợ Giang Khải chứ không nợ cô ta!”
“Em quên Hứa Du từng đối xử với em như thế nào rồi?”
“Nhưng…Giang Khải đã cứu con em, em không thể không vì con anh ấy...”
“Không nhưng gì cả!” Thẩm Thiều Đình cắt ngang. “Anh coi như mình chưa từng nghe gì…”
Nói rồi, hắn đẩy cửa muốn đi vào, Tịnh Kỳ nhìn bóng lưng hắn, bỗng cô hét lên. “Thẩm Thiều Đình! Nếu anh không đồng ý thì coi như chúng ta đã chia tay!”
“Em!” Thẩm Thiều Đình quay đầu, mặt đờ ra, hắn không dám tin hai chữ chia tay lại bị Tịnh Kỳ nói được dễ dàng, thậm chí không có một giây do dự.
“Chia tay? Ai cho phép điều đó!” Giận dữ bẻ gãy những dịu dàng ít ỏi trong Thẩm Thiều Đình, hắn đi tới hôn cô, ép Tịnh Kỳ phải đón nhận nụ hôn đầy thô bạo của hắn.
Tịnh Kỳ không đẩy hắn ra, mặc kệ cho nụ hôn ngày càng quá đà của hắn. Thẩm Thiều Đình không thỏa mãn với việc thân mật hiện tại, dưới sự dung túng của Tịnh Kỳ, môi hắn trượt xuống, cảm nhận chân thực sự nóng hổi của da thịt.
Áo khoác cũng bị hắn kéo xuống, gió lạnh len lỏi vào thân thể làm Tịnh Kỳ run lên, Thẩm Thiều Đình dùng một tay bế cô lên, một tay kéo kín cửa, không cho tia gió đêm nào có cơ hội len lỏi.
Váy của Tịnh Kỳ cũng bị hắn kéo xuống, còn chưa kịp cảm giác được lạnh lẽo thì cả thân thể ấm áp của Thẩm Thiều Đình đã đè lên, nụ hôn của hắn từ cổ của cô đi thẳng xuống vùng ngực mềm mại.
Tịnh Kỳ vòng tay ôm lấy người Thẩm Thiều Đình, nhắm chặt đôi mắt. Thân thể bây giờ không còn là của cô, ý thức cũng đã trôi dạt về phương nào, thứ cảm nhận rõ ràng nhất bây giờ chính là hơi thở gấp gáp của Thẩm Thiều Đình cũng trái tim đang đập mạnh từng hồi của hắn.
Thẩm Thiều Đình đem đôi chân mảnh khảnh của Tịnh Kỳ vòng qua hông mình, mạnh mẽ đi vào.
Thực ra, đây mới chân chính là lần đầu tiên của hắn.
…
Một đêm triền miên. Khi Thẩm Thiều Đình tỉnh dậy cũng là lúc mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang chiếu qua khung cửa sổ sát đất, nhảy múa trên mặt hắn.
Thẩm Thiều Đình theo thói quen muốn tìm kiếm chiếc điều khiển để kéo rèm lại thì chạm phải đôi tay của Tịnh Kỳ, hắn mở mắt.
Tịnh Kỳ đã thay trang phục chỉnh tề và ngồi ở đầu giường, gương mặt bình thản giống như một đêm qua chỉ là giấc mộng hoang đường của Thẩm Thiều Đình.
Thẩm Thiều Đình ngồi dậy, ôm lấy cô.
Tịnh Kỳ không đẩy anh ra, song đôi khi lời nói còn tàn nhẫn hơn hành động.
“Thẩm Thiều Đình, anh đã đạt được điều mình muốn rồi. Giờ đừng nhúng tay vào chuyện của em.”