Cô sờ lên đôi má phúng phính của con bé, hỏi nó: “Alice, có chuyện gì? Sao con về được đây?”
“Có một chú tốt bụng đã gặp và đưa con về.”
“Cũng là chú đã giúp con ở sân bay.”
Tịnh Kỳ: “...”
Trùng hợp đến vậy ư? Những lời của Alice làm Tịnh Kỳ bắt đầu tò mò về người đàn ông này.
“Thế chú ấy đâu rồi?” Cô nghĩ mình phải dắt Alice tới cảm ơn người đàn ông này một tiếng.
“Chú ấy còn đứng bên ngoài…” Alice kéo tay Tịnh Kỳ, muốn dẫn cô ra gặp chú tốt bụng của cô bé. Song ra đến hành lang thì đã không còn thấy ai nữa, giọng Alice có vẻ buồn rầu: “Chú ấy đi rồi.”
Tịnh Kỳ an ủi con bé: “Chắc Alice sẽ sớm gặp lại chú ấy thôi. Lúc đó chúng ta sẽ nói lời cảm ơn với chú ấy được không?”
“Giờ thì về nhà thôi.” Tịnh Kỳ nắm lấy tay Alice.
Thẩm Thiều Đình vẫn chưa đi, hắn đang trốn ở một góc nhìn hai người, nhìn bóng hình một lớn một nhỏ đang nắm tay nhau, cơn đau vẫn khiến tim hắn thắt lại.
Sự xấu hổ khiến Thẩm Thiều Đình không dám ra gặp trực tiếp bọn họ, cứ lặng lẽ đi theo phía sau Thư Tình, cho tới khi hai người về đến nhà, hắn mới yên tâm mà rời đi.
...
Sự cố đi lạc không khiến Alice quá hoảng loạn, hôm nay con bé vẫn như mọi ngày hứng kể cho Tịnh Kỳ nghe những gì mình đã học được. Tịnh Kỳ làm một thính giả trung thành của con bé, hai người một lớn một nhỏ trò chuyện suốt quãng đường đi.
“Được rồi, tối nay mẹ sẽ làm món đó...” Tịnh Kỳ dắt Alice ra thang máy, thanh âm vui vẻ của cô bỗng dưng bị gián đoạn bởi vị khách không mời đang đứng trước cửa.
Tịnh Kỳ nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt, lạ lẫm mà hỏi. “Bà là…?”
Trái ngược với phản ứng của Tịnh Kỳ, Đàm Thanh lại vô cùng bình thản, sau khi xác nhận đúng là bạn gái của con trai mình, trực tiếp đi vào vấn đề.
“Tôi là mẹ của Giang Khải. Tịnh tiểu thư, tôi muốn gặp riêng cô, không phiền chứ?”
...
Tịnh Kỳ cùng Đàm Thanh tới một quán cà phê dưới sảnh chung cư, bài trí đơn giản của nó trông có vẻ đối lập với phục trang sang trọng trên người Đàm Thanh, Tịnh Kỳ có vẻ ngượng ngùng mà nói.
“Xin lỗi vì tiếp đãi dì không được chu đáo. Alice rất quấn cháu, thế nên…”
“Không sao.” Đàm Thanh cắt ngang lời Tịnh Kỳ, ưu nhã ngồi xuống. Không hổ là một quý phu nhân được cuộc sống thượng lưu nhào nặn, từng cái giơ tay nhấc chân của Đàm Thanh đều toát lên vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng, càng khiến Tịnh Kỳ thấy áp lực khi nói chuyện với bà.
Đàm Thanh đặt ly cà phê xuống, không vòng vo, trực tiếp nói ra lệnh cho Tịnh Kỳ.
“Rời xa con trai của tôi ngay!”
Đối với loại đàn bà đeo bám con trai bà để bước chân vào giới thượng lưu, nói nhiều hơn một chữ, Đàm Thanh cũng thấy thừa thãi.
Chứng kiến thái độ của mẹ Giang Khải dành cho mình, ngụm nước trong miệng Tịnh Kỳ trở nên đắng ngắt. Dù tình huống này cô đã lường được trước khi bắt đầu mối quan hệ với Giang Khải. Nhưng nghĩ và chân chính trải qua nỗi tủi nhục bị coi thường này, vẫn là một khoảng cách xa vô cùng.
Ở phía đối diện, Đàm Thanh nhìn Tịnh Kỳ đang cúi gằm mặt xuống, bà ta khẽ nhếch môi, thoáng qua một nụ cười giễu cợt.
Bài này ai cũng diễn mà không thấy chán ư?
“Tịnh tiểu thư, tôi cho cô thời gian một tuần, tôi không quan tâm là cô làm cách gì. Chỉ cần biết cô là buông tha cho con trai của tôi.”
“Nó còn có tuổi trẻ, sự nghiệp phía trước, không thể phí hoài cuộc đời vào một người như cô được.”
“Có những thứ không cần phải nói thẳng, cô hiểu mà phải không?”
Ít nhất thì bà ta vẫn cho cô một chút tôn trọng chứ chưa tới mức mở miệng xúc phạm cô câu nào. Trong khi với những sóng gió mà cô gây ra cho gia đình bà hiện tại, bà có quyền dùng cách thức tàn nhẫn hơn để đập chết mối lương duyên này.
“Tôi biết rồi.” Tịnh Kỳ gật đầu, mắt ngước lên, cố ngăn lại giọt nước sắp chực chờ tuôn trào.
“Tôi sẽ làm theo yêu cầu của bà.”
“Tốt.” Đàm Thanh gật đầu, trong suy nghĩ của bà ta, đây là cuộc gặp mặt tương đối yên bình, phản ứng của Tịnh Kỳ khác xa với những gì mà bà ta lo lắng. Thế nên, lúc trước khi ra về, Đàm Thanh còn chào Tịnh Kỳ một câu.
Chỉ tiếc, một tiếng ‘chào’ này Tịnh Kỳ không có vinh hạnh nhận được, nó đã bị sự xuất hiện của Giang Khải mà cắt ngang.
Gương mặt được bao dưỡng tỉ mỉ của Đàm Thanh biến sắc: “Sao con lại tới đây?”
“Nếu không tới thì sao con biết được mẹ đã làm ra hành động hèn hạ gì?” Giang Khải nắm lấy cổ tay Tịnh Kỳ, kéo cô dậy. “Bắt nạt một người như cô ấy, mẹ không thấy xấu hổ à?”
Thấy Giang Khải bắt đầu giận mà mất khôn, Tịnh Kỳ ở sau nhỏ giọng nhắc nhở: “Giang Khải, anh thôi đi.”
“Em thì biết gì!” Lửa giận cháy lang sang cả Tịnh Kỳ, Giang Khải kéo Tịnh Kỳ đi, bỏ mặc một mình Đàm Thanh ở lại đó.
Cổ tay Tịnh Kỳ bị anh siết đến đau, cô la lên: “Giang Khải, anh bỏ em ra! Đau em!”
Giang Khải vẫn không nghe, tiếp tục làm theo ý mình, anh đè Tịnh Kỳ vào tường, cúi xuống muốn hôn cô.
Tịnh Kỳ tránh đi nụ hôn này, dùng hết sức đẩy Giang Khải ra, mắt đỏ bừng: “Anh phát điên cái gì thế?”
“Đúng, anh đang điên đây!” Lửa giận đốt cháy đi sự ôn hòa dịu dàng thường ngày của Giang Khải. Anh siết chặt lấy vai cô. “Tịnh Kỳ, em có lúc nào nghĩ cho anh không?”
Có trời mới biết cái khoảnh khắc khi thấy Tịnh Kỳ thỏa hiệp, anh đã thất vọng tới cỡ nào, chờ đợi Tịnh Kỳ bốn năm để đổi lại một tình yêu mỏng manh từ cô.
“Em không yêu anh, đúng không?”
“Không phải…” Tịnh Kỳ lắc đầu, nắm lấy Giang Khải, cố xoa dịu sự tức giận trong anh.
“Chỉ là…” Giọng Tịnh Kỳ bắt đầu ngập ngừng, bởi cô không biết phân bua thế nào với Giang Khải. Nói rằng suy nghĩ của cô bây giờ rất thực tế, so với việc đâm đầu vào một tình yêu không có kết quả, cô thà từ bỏ khi nó chưa đủ sâu, Tịnh Kỳ đã qua tuổi xem tình yêu là tất cả rồi.
Nhìn sự do dự của Tịnh Kỳ, Giang Khải lại càng cảm thấy thất vọng, một lời khẳng định yêu anh cô cũng không thể nói được.
“Tịnh Kỳ…” Giang Khải hít sâu một hơi, ngữ khí ngang ngược không cho Tịnh Kỳ cơ hội lựa chọn.
“Nếu em yêu anh, vậy thì chúng ta đi đăng ký kết hôn ngay bây giờ.”
…
Sau khi Thẩm Thiều Đình về đến biệt thự Nam Sơn, việc đầu tiên hắn làm là gọi điện thoại cho Hàn Đông.
“Giúp tôi một việc”
“Việc gì?”
“Trong thời gian ngắn nhất, chuyển người đang thuê tầng chín chung cư Hoành Nghị đi giúp tôi.
“Ha? Thẩm Thiều Đình, cậu đang nói sảng gì đấy?” Hàn Đông đang chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, nghe thấy yêu cầu ngược đời này của Thẩm Thiều Đình, cũng phải ngạc nhiên tới mức bật dậy.
“Nhà cao cửa rộng cậu không ở, tới cái nơi tồi tàn đó làm gì?”
“Đừng hỏi nhiều, cho cậu thời gian ba ngày. Tôi không có nhiều thời gian hơn đâu.”
Hàn Đông: “Nói lý do. Tôi cũng có công việc, không hơi đâu đi làm mấy trò điên khùng cùng cậu đâu.”
“Tầng mười là nhà Tịnh Kỳ thuê.”
“Cậu đúng là điên thật rồi!” Hàn Đông cười thành tiếng, chả trách phải nhờ tới anh ta.
“OK, tôi sẽ đi làm chuyện trái đạo đức này giúp cậu.”
Thẩm Thiều Đình cúp điện thoại, đi lên lầu.
Hắn không vào phòng mình mà mở cửa phòng sát bên cạnh.
Mấy năm nay, hắn không những không cho dẹp bỏ căn phòng này mà còn trang hoàng nó đẹp đẽ hơn, áo quần trong tủ cũng đã thêm rất nhiều mẫu mới. Căn phòng đẹp đẽ nhưng không hề có một chút sinh khí, lạnh lẽo đến tang thương.
Thẩm Thiều Đình đi ra ban công, châm một điếu thuốc.
Tịnh Kỳ là vợ hắn, Alice là con gái hắn, dù có làm việc trái với lẽ thường, hắn cũng phải đem cô về đây, đem cô đặt vào vị trí đã để trống quá nhiều năm rồi.