• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chuyện không như những gì em thấy đâu.” Giang Khải đi tới cầm lấy tay Tịnh Kỳ, luống cuống muốn giải thích.



Hi vọng là Tịnh Kỳ vẫn chưa nghe được gì.



Tịnh Kỳ tảng lờ đi ánh mắt bối rối của Giang Khải, không trả lời anh, chỉ đưa mắt nhìn cô gái đang đứng phía sau. Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy cảm, từ bề ngoài cùng cách ăn mặc của cô ấy, Tịnh Kỳ đã lờ mờ hiểu ra.



Tịnh Kỳ nhìn Hứa Du, Hứa Du cũng nhìn đối phương công khai khiêu chiến, cô ta bước tới, châm chọc. “Sao cô ngây thơ thế? Sáng sớm tôi cùng anh ấy xuất hiện ở đây, còn cần phải giải thích gì nữa.”



“Hứa Du, câm miệng!”



“Sao anh lại quát em!” Hứa Du trừng mắt, khi đã nắm được đằng chuôi, cô ta cũng tự tin hơn nhiều. “Chỉ mới hôm qua, chúng ta còn ân ái…”



“Cô…” Giang Khải vung tay lên, muốn cho Hứa Du một cái tát để cô ta bớt loạn ngôn, không ngờ hành động này lại bị Tịnh Kỳ ngăn lại.



“Anh thôi đi!”



Rồi cô nhìn Giang Khải, dù sự thật gần như đã mười mươi nhưng vẫn cố hỏi anh.



“Giang Khải, có thật không?”



“Anh…” Giang Khải bắt đầu ấp úng, song không cho anh cơ hội sắp xếp từ ngữ bào chữa, cô đã ra ‘phán quyết’.



Tịnh Kỳ hít sâu một hơi, hạ quyết tâm nói: “Chúng ta chia tay đi!”



Từ đầu đến cuối, không có phẫn nộ, không có khóc lóc, thậm chí một cái nhăn mày cô cũng không thể hiện ra, Tịnh Kỳ chỉ nói hai chữ ‘chia tay’ vô cùng bình thản.



Điều này khiến Giang Khải không cam lòng, hai chữ ‘chia tay’ bị Tịnh Kỳ nói ra dễ dàng như vậy, cảm giác như cô đang coi tình cảm của anh không đáng một phân lượng nào vậy.



“Tịnh Kỳ, em thật quá đáng!”



“Quá đáng!” Một giọng nói phẫn nộ xen ngang vào, người lên tiếng là Jade, cô nàng mắng Giang Khải. “Là anh phản bội Tịnh Kỳ trước, cô ấy nói chia tay có gì sai! Loại đàn ông có bạn gái mà vẫn lên giường với người khác như anh, chia tay là đúng rồi!”



“Cô là ai lại dám xen vào chuyện giữa hai chúng tôi!” Giang Khải quát Jade, giận quá mất khôn, anh cũng chẳng còn để ý tới hình tượng của mình.



Chỉ muốn cứu vãn lấy tình hình, Giang Khải ôm vai Tịnh Kỳ, lời nói vì mất bình tĩnh mà trở nên lộn xộn. “Tịnh Kỳ, anh... hôm qua anh quá say, anh...”



“Đừng nói gì nữa!” Tịnh Kỳ đẩy Giang Khải ra. “Em không muốn lặp lại lần thứ hai đâu.”



“Jade. Chúng ta đi thôi.”



Giang Khải đứng đó nhìn Tịnh Kỳ, những lời nói tuyệt tình của cô vẫn còn văng vẳng bên tai, không cam lòng nổi.



Hứa Du thỏa mãn đối với kết quả này, cô ta cười: “Giang Khải, vắng mợ thì chợ vẫn đông, anh vẫn còn em…”



“Cô…” Hai mắt Giang Khải đỏ ngầu, chỉ hận không thể bóp cổ Hứa Du để cô ta câm miệng.



...



Ra khỏi khách sạn, Jade lái xe chở Tịnh Kỳ về lại Thẩm thị.



Ngồi trong xe, Tịnh Kỳ áy náy nói với Jade. “Cô mất công tới đón tôi vậy mà buổi hôm nay bị phá hỏng mất rồi.”



“Giờ cô còn tâm trạng mà lo chuyện bữa sáng nữa à.” Jade thở dài, Tịnh Kỳ càng cố tỏ ra bình thường bao nhiêu thì cô càng thấy đau lòng cho Tịnh Kỳ bấy nhiêu.



Cũng là từng đó cảm giác tội lỗi, bởi Jade rõ hơn ai hết, việc cô tới đón Tịnh Kỳ đi ăn sáng mang theo mục đích không đơn thuần chút nào.



Jade lấy hộp khăn giấy ra, đưa cho Tịnh Kỳ.



“Giờ chỉ còn hai chúng ta. Cô buồn thì cứ khóc đi.”



“Không.” Tịnh Kỳ lắc đầu, mắt nhìn về khung cảnh xa xăm bên ngoài cửa sổ. “Ngay từ đầu tôi đã biết mình và anh ta khó có kết quả được rồi.”



Sau chuyện Đàm Thanh tới tìm gặp lại càng vô vọng hơn.



Chuyện hôm nay có lẽ là giọt nước tràn ly, là cái cớ để cả hai kết thúc.



Jade không nói gì nữa, tiếp tục lái xe đưa Tịnh Kỳ về Thẩm thị.



...



Sau khi chia tay Tịnh Kỳ ở phòng truyền thông, Jade tiếp tục đi thang máy lên phòng làm việc của Thẩm Thiều Đình.



Thẩm Thiều Đình đang chờ Jade báo cáo tình hình, thấy cô liền hỏi: “Sao rồi?”



Jade nói thật: “Thuận lợi, đã bắt gian được ngay tại trận.”



“Tốt!” Thẩm Thiều Đình nhếch môi cười, không bõ công sức hắn làm người xấu mấy ngày qua.



“Thế phản ứng của Tịnh Kỳ thế nào?” Đây là điều mà Thẩm Thiều Đình quan tâm nhất, liệu có phẫn nộ hay đau lòng vì chuyện này hay không.



Jade lắc đầu: “Phản ứng quá mức bình thản, tới nỗi làm tôi cũng phải hoang mang rốt cuộc đây có phải là bạn trai cô ấy không?”



“Thật?” Thẩm Thiều Đình nghe xong cũng hoang mang không kém, hắn trầm ngâm một hồi sau đó lại hỏi Jade. “Thế giờ cô ấy đâu rồi?”



“Vẫn tiếp tục làm việc bình thường.”



“Được rồi, cô ra ngoài đi.” Ngón tay Thẩm Thiều Đình gõ trên mặt bàn, tiếp tục trầm tư.



“Thẩm…” Jade nhìn Thẩm Thiều Đình, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Tính khí của Thẩm Thiều Đình thất thường, cô cũng không dám vuốt ngược râu hổ.



Đành nuốt mấy lời khuyên của mình xuống và hi vọng Tịnh Kỳ không biết mấy sự thật xấu xa phía sau này.



Chứ mà biết rồi, chắc Thẩm Thiều Đình chỉ còn nước chờ tới kiếp sau mới theo đuổi được người ta.



...



Phản ứng quá mức khác thường của Tịnh Kỳ làm Thẩm Thiều Đình đứng ngồi không yên, mắt không thể tập trung được vào số liệu, trí óc cũng không tỉnh táo, hắn tắt máy tính, chạy xuống dưới tìm Tịnh Kỳ.



Tới phòng truyền thông, Thẩm Thiều Đình không thấy Tịnh Kỳ đâu, đứng chờ một lúc cũng không thấy ai cả. Hắn gọi điện thoại cho Trần quản lý.



“Thẩm tổng, Tịnh Kỳ xin nghỉ buổi sáng hôm nay.”



Biết ngay là có chuyện, Thẩm Thiều Đình vội vàng hỏi lại: “Thế cô ấy có nói là đi đâu không?”



“Không.”



Thẩm Thiều Đình lại gọi cho Tịnh Kỳ, song lại không có ai bắt máy.



Rốt cuộc là cô đã đi đâu chứ? Thẩm Thiều Đình bực bội, chạy đi tìm cô.



Tịnh Kỳ chỉ xin nghỉ một buổi sáng, có thể là cô vẫn chưa rời Thẩm thị mà đang trốn ở một góc nào đó. Thẩm Thiều Đình chạy hết các ngõ ngách, đi từ căng tin tới sảnh trà, nghĩ hết những nơi mà Tịnh Kỳ có thể tới, vẫn không thấy cô đâu.



Còn một nơi, Thẩm Thiều Đình ngước mắt nhìn lên, leo cầu thang lên sân thượng.



Quả nhiên thấy Tịnh Kỳ đang đứng dựa vào lan can.



Sân thượng rộng lớn, gió ở đây lại to, cảm tưởng như một mình Tịnh Kỳ đứng đó thì có thể bị gió quật ngã bất cứ lúc nào.



Thẩm Thiều Đình muốn đi tới mắng cô một trận, nhưng đi được vài bước, hắn lại thấy cô đưa tay quệt lên mặt.



Tịnh Kỳ đang khóc? Cô đang khóc vì chuyện xảy ra sáng hôm nay.



Tịnh Kỳ không chỉ khóc, còn khóc rất thương tâm. Một người ký ức chỉ dừng lại ở năm hai mươi hai tuổi như cô, người đàn ông thân quen nhất là Giang Khải, khiến cô biết yêu cũng là anh ta. Kết thúc này không chỉ là kết thúc cho tình yêu mà còn là giao tình bao năm giữa hai người, sao không đau lòng cho được.



Đứng ở sau chứng kiến hết cảnh này, cơ tim Thẩm Thiều Đình muốn tắc nghẽn, bởi hắn buồn bực, hắn ghen tị, Tịnh Kỳ vì Giang Khải mà khóc đến thế này, có phải là cô cũng yêu anh ta lắm hay không?



Thẩm Thiều Đình đi tới, hắn chần chừ một lúc rồi đưa tay chạm vào Tịnh Kỳ, an ủi cô. “Đừng khóc nữa.”



Tịnh Kỳ giật mình khi có người chạm vào mình, quay đầu lại thấy đó là Thẩm Thiều Đình, cô nhìn hắn một lúc rồi bỗng nhiên đưa tay đánh vào ngực hắn.



“Đáng chết!”



Thẩm Thiều Đình: “...”



Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là phản ứng này của Tịnh Kỳ, có phải là cô đã biết gì rồi không.



Đúng là tâm tư của một kẻ làm chuyện xấu, lúc nào cũng nơm nớp lo bị người ta phát hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK