• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thẩm tổng, tôi đã truyền đạt ý của anh cho Văn Cường.”



“Tốt!” Thẩm Thiều Đình cúp điện thoại, tiếp tục đứng đợi bên ngoài phòng bệnh.



Chuyện Thư Di cậy quyền mà bắt nạt Thư Tình, hắn đã rõ, song hắn không muốn lãng phí thời gian cho Thư Di, chỉ muốn dành nó cho Thư Tình.



Cửa phòng bệnh được đẩy ra, Thẩm Thiều Đình đi tới.



“Bác sĩ, sao rồi?”



“Tình hình đã ổn, không còn gì đáng ngại, anh có thể vào thăm bệnh nhân.”



Thẩm Thiều Đình nhẹ nhàng đi tới bên cạnh giường của Thư Tình, đưa tay sờ lên khuôn mặt đã tái nhợt của cô.



Là cô bé hắn đã tìm kiếm bao năm, cũng là người vợ mà hắn đã cưới về, thế nhưng hắn vẫn chưa bảo vệ cho cô được ngày nào.



“Thư Tình, phải làm thế nào đây...” Thẩm Thiều Đình thở dài, con đường phía trước đã mờ mịt nay lại càng thêm tối tăm.



Trong khi đó, tại một phòng khách sạn.



Thư Di đang trải qua một đêm tối ác mộng.



Không biết có phải vì hành động trả đũa Tịnh Kỳ hay không, đêm nay cô ta lại mơ thấy Thư Tình trở về, khuôn mặt chị ta và Tịnh Kỳ hợp lại thành một, đi tới bóp cổ cô ta.



Cảm giác không thở nổi khiến Thư Di giãy dụa trên giường, phải rất quyết liệt, cô ta mới thoát khỏi nó.



“Không sao! Chỉ là bóng đè mà thôi.” Thư Di bật dậy khỏi giường, lau mồ hôi lạnh trên trán cô ta.



Bỗng có tiếng chuông điện thoại, Thư Di cầm lên, đầu dây bên kia là Vương đạo diễn.



“Thư Di, ngày mai cô không cần phải tới đoàn phim nữa.” Thanh âm của Vương đạo diễn vì vui mừng mà cất cao giọng, chỉ thiếu nước cười rõ thành tiếng nữa thôi.



“Ông dám!” Thư Di trả treo, thấy những lời này chả khác gì trò hề. “Xem tôi bị đuổi trước hay là ông phải cuốn gói trước.”



“Cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Vương đạo diễn lười tranh cãi với cô ta, châm chọc một câu rồi cúp máy.



Thư Di cũng không vừa, cô ta ném điện thoại qua một bên. Tưởng mấy lời này có thể dọa được cô ta à!



Lúc này, bỗng có tiếng mở cửa từ bên ngoài có tiếng, đoán được là ai tới, Thư Di xuống giường, trưng bộ mặt vui vẻ chạy ra.



“Văn Cường, anh tới rồi!”



Chỉ cần đem ông ta ra dỗ ngon dỗ ngọt thì mọi rắc rối gì cũng sẽ xong hết.



“Bốp!” Một cái tát giáng xuống trên khuôn mặt còn đang hân hoan của Thư Di, khiến cô ta lảo đảo ngã xuống sàn.



“Ông…” Thư Di ôm mặt, nói không nên lời, mãi một lúc sau mới hét lên. “Ông bị điên à!”



“Cô còn không biết mình đã làm sai chuyện gì!” Văn Cường ngồi xuống bên cạnh Thư Di, nhấc cằm của cô ta lên. “Tôi cho cô tiền, cho cô địa vị, không phải là để cô cậy vào nó phá hỏng chuyện của tôi.”



“Ông nói gì?” Thư Di vẫn hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra.



“Cô ngu thật hay giả ngu thế.” Văn Cường bực bội, cũng chẳng thèm thương hương tiếc ngọc gì với Thư Di. “Đến cả người của Thẩm Thiều Đình cũng dám động vào.”



Để khiến hắn phải đích thân nói với ông ta về dạy dỗ lại con đàn bà của mình. Thật bẽ mặt!



“Thẩm Thiều Đình.” Thư Di lẩm bẩm cái tên này. Người của hắn? Là Tịnh Kỳ ư? Rốt cuộc thì chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với cô ta thế này.



Thư Di ôm đầu, hét lên.







Sáng hôm sau.



Thư Tình tỉnh lại với đầu óc đau nhức, trước mặt là một màu trắng toát, cô biết là mình đã được đưa tới bệnh viện.



Tịnh Kỳ cựa quậy người muốn ngồi dậy, hành động của cô đánh thức Thẩm Thiều Đình đang ngủ gục bên giường.
Truyện Ngôn Tình



Suốt đêm qua, Thẩm Thiều Đình đứng canh bên giường bệnh của Thư Tình, đến gần sáng hai mắt không chịu nổi mới chống tay tranh thủ ngủ một lúc.



“Em tỉnh rồi, có thấy mệt chỗ nào không?” Thẩm Thiều Đình luống cuống, đây là lần đầu tiên hắn chăm sóc người bệnh, không biết phải nên bắt đầu như thế nào.



“Được rồi.” Tịnh Kỳ đẩy tay Thẩm Thiều Đình ra. “Tôi không sao hết, để tôi xuống giường.”



Cô đã nằm ở đây nguyên một đêm, chắc ở nhà Alice đã khóc hết nước mắt rồi.



“Không được.” Thẩm Thiều Đình ấn Tịnh Kỳ trở lại xuống giường, quan tâm mà nói. “Bác sĩ nói em cần phải nghỉ ngơi.”



Cơ mà, hành vi này không nhận được sự đồng tình nào của Tịnh Kỳ, thậm chí cô còn phản cảm mà hét lên.



“Anh bị điên à!”



Hắn là gì ở đây mà bảo cô không được thế này thế khác.



“Tránh ra đi. Tôi phải về nhà.”



Nói rồi, không đợi Thẩm Thiều Đình trả lời, Tịnh Kỳ đã đứng dậy đi tới cửa. Song mới chỉ đi được vài bước, cảnh vật trước mặt đã quay cuồng, khiến cô phải bám vào tường mới đứng vững.



Thẩm Thiều Đình chạy tới đỡ cô, hắn không biết phải nói với cô gái cố chấp này thế nào nữa.



“Chuyện ở nhà quan trọng bằng sức khỏe của em à?”



Lần này thì Tịnh Kỳ không phản bác lời hắn, cô nằm trở lại xuống giường.



“Sao anh lại ở đây?” Tịnh Kỳ hỏi Thẩm Thiều Đình, ký ức của cô về ngày hôm qua chỉ dừng lại ở lần cuối cùng mọi người vớt cô lên, còn sau đó thế nào thì không rõ nữa.



Thẩm Thiều Đình không trả lời vấn đề này, hắn chỉ đưa tay vuốt lọn tóc lòa xòa trên trán Tịnh Kỳ. “Em yên tâm, mọi chuyện tôi đã giải quyết rồi, từ nay sẽ không còn ai dám bắt nạt em nữa.”



Ngón tay Thẩm Thiều Đình vừa mới chỉ chạm tới tóc của Tịnh Kỳ, cô đã gạt hắn ra, lời nói lạnh lùng. “Thẩm tổng, xin anh tự trọng!”



“Xin lỗi.” Thẩm Thiều Đình cũng nhận ra hành động của mình hơi quá đà, cánh tay gượng gạo rụt về giống như một đứa trẻ mắc lỗi.



Ánh mắt Tịnh Kỳ cũng dịu xuống, cô nói: “Cảm ơn anh đã đưa tôi tới đây. Bây giờ tôi có thể tự chăm sóc mình rồi, không cần phải Thẩm tổng phải quan tâm tôi nữa.”



Tịnh Kỳ không phải là người thần thông quảng đại để đoán được ý tứ của Thẩm Thiều Đình là gì. Nhưng thân là một người đã có bạn trai, cô cần thiết phải đề phòng trước những nguy cơ có thể xảy ra.



Ý tứ đuổi khách của Tịnh Kỳ đã phơi rõ mồn một, Thẩm Thiều Đình biết hắn không còn lý do gì để ở lại, nhưng bảo hắn về, sao có thể được, Thẩm Thiều Đình bắt đầu vòng vo.



“Xin lỗi em vì chuyện xảy ra ở nhà hàng.”



Tịnh Kỳ cũng không phải là người chấp nhặt chuyện cũ, hào sảng nói. “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh.”



“Giờ anh có thể đi được rồi đấy.”



Cô cần phải nói chuyện với Alice, hắn đã làm mất quá nhiều thời gian của cô rồi.



“Nói chuyện với tôi khiến em khó chịu đến thế ư?” Cao ngạo như Thẩm Thiều Đình rốt cuộc cũng không chịu đựng được việc Tịnh Kỳ xua đuổi mình hết lần này đến lần khác, hắn bắt đầu bất mãn.



Lúc này bỗng có tiếng người thứ ba xen vào.



“Tại sao phải cho anh một bộ mặt dễ chịu?” Giang Khải đứng ở trước cửa, nhìn Thẩm Thiều Đình với ánh mắt châm chọc.



Năm xưa hành hạ Thư Tình cũng là hắn, gián tiếp dồn Thư Tình vào đường cùng cũng là hắn, giờ hắn lại tới đây diễn bộ mặt thâm tình cho ai xem.



Chuyện Thẩm Thiều Đình làm loạn sau cái chết của Thư Tình, Giang Khải cũng có nghe qua, chuyện hắn bị tai nạn thập tử nhất sinh anh cũng biết. Song đối với Giang Khải, những thứ này chỉ là quả báo hắn phải nhận với những gì mình gây ra thôi.



Một người như tồi tệ hắn giờ lại còn mặt dày xuất hiện trước mặt Tịnh Kỳ, Tịnh Kỳ có thể quên đi tội ác của hắn nhưng Giang Khải thì không.



“Thẩm Thiều Đình, mời anh đi cho, trước khi tôi phải gọi bảo vệ.”



“Cậu!” Thẩm Thiều Đình bật dậy, hai bên mày nhướng lên, lửa giận cũng bắt đầu nhen nhóm.



Không khí bỗng chốc ngập đầy mùi thuốc súng, Tịnh Kỳ không muốn biến phòng bệnh của thành chiến trường, góp thêm vào lời của Giang Khải.



“Thẩm tổng, bạn trai của tôi tới rồi, anh đi đi.”



Câu nói lạnh nhạt này như gáo nước lạnh đổ lên ngọn lửa đang bốc cháy của Thẩm Thiều Đình. Tịnh Kỳ và Giang Khải, người bọn họ đã người ca kẻ xướng đuổi hắn đi, hắn còn mặt mũi nào mà ở lại.



Đành phải cố nén cơn giận, Thẩm Thiều Đình muối mặt đi ra.



Cánh cửa khép lại, thế nhưng hình ảnh Giang Khải cúi xuống hôn lên trán Tịnh Kỳ vẫn đủ lọt vào mắt hắn, khiến hắn nhức mắt.



Bình tĩnh! Thẩm Thiều Đình lại tiếp tục niệm câu thần chú quen thuộc trong đầu.



Nhưng bảo hắn đi luôn, sao có chuyện dễ dàng thế được, còn nhiều nợ nần hắn còn chưa giải quyết xong.



Thẩm Thiều Đình siết chặt tay, hắn đợi lúc Giang Khải vừa ra khỏi phòng bệnh thì liền lao tới cho anh một đấm.



 



 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK