Mục lục
Điệu Thấp Làm Hoàng Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Vương Lý Chính nhìn Tần Lâm Quân bên cạnh một chút, một đôi mắt đẹp nhìn dòng sông, không khỏi nghi hoặc.

"Chẳng lẽ nàng cũng đang nhìn dung nhan tuyệt thế của mình, cái này... Tuy ta cũng biết cô chim sa cá lặn thiên sinh lệ chất, nhưng tốt xấu chú ý trường hợp một chút đi. Ta đều lặng lẽ tự mình một người một mình thưởng thức, bên cạnh cô còn có người đây!”

“Sao không đơn độc đi một bên khác, dù là cách ta xa một chút! Hoặc là tự mình chiếu gương soi cũng tốt mà!”

Trong lúc Lý Chính đang bát quái về Vương phi chưa vào nhà của mình.

"Vốn cho rằng ngươi giống như ta tưởng tượng, trong điều tra, Tam hoàng tử Lý Chính thường thường không có gì lạ, trong hoàng cung, không có đặc điểm gì, tựa như Tam hoàng tử chính mình nói, thật không ôm chí lớn, muốn làm một vương gia tiêu dao. Mà mấy ngày nay ngắn ngủi quan sát cùng tiếp xúc phát hiện ngươi vẫn có chỗ khác biệt!

Lúc này, tiếng nói như nước như ca truyền đến, giọng nói của Tần Lâm Quân như hoàng anh xuất đang hót để người ta gãm sâu vào bên trong, lại có cảm giác trăng sáng lên cao, gió mát nhè nhẹ.

"Ồ?”

Lý Chính không khỏi nghi ngờ nói, "Chẳng lẽ là lớn lên đẹp hơn so với trong truyền thuyết rồi?”

Trong lòng yên lặng suy nghĩ. Quả nhiên là người quá tuấn tú mới được các mỹ nữ chủ động!

"Đoạn đường này đến đây, ngươi đối với tất cả người gặp phải đều rất tùy tính, không có để ý bọn họ có phân chia cao đê quý tiện, đều có thể cùng người khác nói chuyện rất hợp ý.”

Mặt Tần Lâm Quân không đổi sắc nhìn dòng sông trả lời;

Lý Chính khẽ mỉm cười nói: "Bản vương cùng người khác giao lưu, từ trước tới giờ không để ý thân phận của họ, chẳng lẽ bên trong Đại Hiên hoàng triều còn có ai so với ta càng cao quý hơn sao?”

Tần Lâm Quân dung nhan tuyệt mỹ cùng cái cổ trắng ngọc trắng tinh không tì vết chậm rãi chuyển qua nhìn Tam hoàng tử chính mình thỉnh cầu ban hôn.

Rất lâu sau,

"Ngươi rất tự tin, ta nhìn thấy lòng tự tin mà các hoàng tử khác không có trong mắt ngươi. Tuy ngươi có thể bình thường đối đãi cùng tất cả mọi người, nhưng ở sâu trong nội tâm ngươi lại duy trì một loại kiêu ngạo coi trời bằng vung!”

Tần Lâm Quân tiếp tục nói tiếp.

mặt Lý Chính không đổi sắc, nhưng trong lòng giật mình. Lập tức kiêu ngạo trả lời: "Bản vương là Tam hoàng tử cao quý của Đại Hiên hoàng triều, có con em quý tộc nào cao hơn ta quý. Vừa tròn mười sáu tuổi thì phong Tần Vương, phụ hoàng càng tứ phong cho ta một phủ chi địa, xin hỏi có hoàng tử nào có tình huống như ta. Lại thêm bản vương sẽ không đi cạnh tranh vị trí chí cao vô thượng kia, ai dám cùng bản vương là địch!

Nói xong, Lý Chính không ai bì nổi nhìn Tần Lâm Quân.

Nghe xong, mí mắt hai mắt Tần Lâm Quân khẽ động, trầm mặc không nói, chăm chú nhìn Tần Vương Lý Chính một chút, quay người rời đi, trở lại đến đội ngũ của nàng.

Lý Chính nhìn Tần Lâm Quân quay người rời đi, trong lòng không khỏi thở dài một hơi. Đệ nhất thiên kiêu danh mãn thiên hạ quả nhiên không tầm thường, hy vọng có thể bỏ đi nghi ngờ của nàng. Về sau mình cần cẩn thận một chút.

Lý Chính là người xuyên việt, nội tâm khẳng định sẽ có chỗ kiêu ngạo, lại thêm đạt được nhân kiệt hệ thống, mặt ngoài không có cái gì, nhưng nội tâm khẳng định kiêu ngạo vô cùng.

Lý Chính hít thở dài, "Tuy luôn nhắc nhở muốn khiêm tốn một chút, nhưng tâm tình của mình cũng không có điều chỉnh tốt, vẫn còn kiêu ngạo. Phúc lão, cùng Thanh Vũ Thanh Nguyệt hai tiểu thị nữ còn tốt, dù sao là người một nhà. Nhưng những người khác lại khác biệt, mấy ngày ngắn ngủi Tần Lâm Quân quan sát đều phát hiện mình có chỗ khác biệt. Những gia hỏa thế gia lông mi đều trống không kia còn không lại càng dễ phát hiện mình. Hiện tại mình còn vô cùng nhỏ yếu, không có năng lực gì bảo vệ mình, cần phải gìn giữ tâm thái trước kia.”

Lý Chính ngồi ở bờ sông im lặng nhìn dòng sông, khí thế lập tức biến đổi, nhưng lại không hề có sự khác biệt. Chỉ có Thanh Vũ Thanh Nguyệt bên cạnh cảm giác điện hạ lại trở lại dáng vẻ trước đó ở hoàng cung.

Tiểu thị nữ Thanh Nguyệt nhìn điện hạ quen thuộc trừng mắt nhìn Thanh Vũ bên cạnh: "Điện hạ giống như lại trở lại dáng vẻ trước kia, "

"Tựa như là thế, quá tốt rồi!

Thanh Vũ cùng Thanh Nguyệt hai tiểu thị nữ giao lưu ánh mắt. "Đúng vậy, mặc dù bây giờ điện hạ rất đẹp trai, cũng đối với bọn ta rất tốt, nhưng vẫn cảm giác điện hạ có chút lạ lẫm, đặc biệt là khi phong Tần Vương, cùng đi ra đi về đất phong. "

“Gần đây chắc đã phát sinh quá nhiều chuyện, để điện chịu áp lực rất, cho nên mới có thay đổi. Bất quá điện hạ thật trở nên đẹp trai hơn rồi!”

"Ừm, ta cũng cảm thấy, hì hì!”

Gương mặt hai tiểu thị nữ hồng hồng, vô cùng đáng yêu.

Mặt trời trên trời đã hạ xuống, Lý Chính trở lại trong đội ngũ. Trên đồng cỏ ngoài rừng cây, binh lính dựng lên nhiều đám lửa trại, chiếu sáng một vùng rừng cây tăm tối xung quanh. Bên trong lửa trại có từng thịt dã thú đang lăn lộn. Hôm nay Dạ Lăng Vân mang theo mười mấy binh lính, tiến vào bên trong núi rừng bắt dã thú, bắt dã thú đủ nhiều, đầy đủ mỗi người đều có thể ăn một bữa tiệc lớn.

Lý Chính cùng Phúc lão, hai tiểu thị nữ, còn có thiên tài Vân Lâm đi theo cùng Dạ Lăng Vân thống lĩnh vây quanh lửa trại. Hai thị nữ nhìn thịt thú vật lăn lộn bên trong lửa trại, thịt nướng xì xì phát ra tiếng vang, một giọt dầu nóng theo đường thịt sung mãn chậm rãi trượt xuống, làm say lòng người.

Tinh tế ngửi, từ từ ngửi, con sâu tham ăn cấp tốc bị câu lên trong lòng. Thanh Vũ ngửi từng trận mùi thịt, ánh mắt tỏa sáng phình lên nhìn chằm chằm thịt nướng.

Lý Chính nhìn lấy như thế không khỏi cười một tiếng "Ha ha, tốt, có thể ăn.”

Nói xong, Vân Lâm trực tiếp động thủ cắt lấy miếng thịt nướng lớn nhất ngon nhất đưa cho Lý Chính. Một tay Lý Chính cầm lấy, một tay vỗ vỗ cánh tay Vân Lâm, ngỏ ý cảm ơn.

"Đến, đến, chớ khách khí, đã mấy ngày không có ăn những thứ ăn ngon này món, mọi người bắt đầu ăn đi.”

Lập tức cắn một cái, mùi thơm nhất thời tung bay khắp nơi. Thịt nướng hiện màu khô vàng bóng loáng, vị hơi mặn cay mang theo mùi tươi, không ngán không mùi, thịt mềm ngon miệng.

Trông thấy Tần Vương điện hạ đã động thủ ăn, toàn bộ mọi người bắt đầu động thủ đi cắt thịt nướng sớm đã muốn ăn. Trong lúc nhất thời, hương khí thịt nướng phóng đại, trong tay hai đáng yêu tiểu thị nữ bưng lấy một khối thịt so với đầu các nàng còn lớn hơn, không lo được nóng, khẽ cắn cũng là một miệng lớn. Oa! Nhất thời bị nóng luống cuống tay chân! Thịt nướng lăn qua lại ở trong tay các nàng.

Ha ha!

Phúc lão nhìn lấy các nàng hiền lành nói, "Đừng nóng vội đừng nóng vội, từ từ ăn! Ha ha"

Các binh sĩ còn lại mỗi người đều đang ăn thịt nướng, binh sĩ cảnh giới cũng có người đi đưa đồ ăn cho bọn hắn. Trong lúc nhất thời, mùi thịt nướng lan tràn bốn phía, truyền đến đội ngũ Tần Lâm Quân cách đó không xa. Thủ hạ binh sĩ Tần Lâm Quân nhìn đám người cách đó không xa đang ăn thịt nướng ngon lành, không ngừng nuốt nước miếng.

Tần Lâm Quân nhìn ánh mắt khát vọng xung quanh, nói: "Tần Liệt, ngươi chỉ huy mười huynh đệ cũng đi bắt một số dã thú trở về, khao các huynh đệ. Những người khác chú ý cảnh giới!”

"Vâng, thiếu chủ!”

Tần Liệt lập tức chỉ huy mười mấy người nhanh chóng lao vào rừng cây.... Sau đó không lâu, bên trong phương hướng Tần Liệt đi vào truyền đến một trận tiếng vang binh khí, âm thanh chiến đấu kịch liệt. Nhất thời, đám binh sĩ hai bên cấp tốc đứng lên, sắp xếp tổ hợp, đề tăng khí thế, nắm chặt binh khí trong tay ngóng nhìn phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK