Lý Chính yên lặng nhìn Chu Viêm Liệt tự vẫn dưới thành, một ánh mắt nhìn về phía hắn, Lý Chính dường như cảm ứng được nghênh đón ánh mắt kia. Dưới thành, Tần Lâm Quân còn cầm trường kiếm trong tay đang chảy xuống máu tươi ngẩng đầu phức tạp nhìn lên!
Lúc này bầu không khí hai phe thế lực có chút kỳ quái!
Bọn người Tưởng Bá Tần Liệt vừa rồi còn dục huyết phấn chiến (*) cảnh giác nhìn lấy Hoa Hùng. Sắc mặt Lôi lão tái nhợt cảnh giác nhìn Vũ Văn Thành Đô cùng Dung bà bà, chỗ đứng của hai người đã phong bế đường lui của Lôi lão!
[Hưng phấn tắm máu chiến đấu]
Lúc này trên đầu thành, Mộ Dung Liên Tuyết tản ra khí tức Tông Sư đè ép Diệp Hân Ngữ và Lâm Ngọc Kiệt!
Sắc mặt Diệp Hân Ngữ phát trắng lên!
Đại quân song phương trở nên khẩn trương khi đại quân Biên Dương quận bị hủy diệt!
Ánh mắt mọi người đều nhìn hoa phục thiếu niên khí tức tràn ngập uy nghiêm trên đầu thành!
Lý Chính thấy tình hình như thế liền hiểu bọn họ đang suy nghĩ gì!
Cười nhạt một tiếng nói với Hoa Hùng, Vương Tùng:
- Hoa Hùng, Vương Tùng hai vị chỉ huy năm mươi ngàn đại quân tiến về Biên Dương quận, cầm xuống Biên Dương quận!
Hoa Hùng cùng Vương Tùng một mực theo quân chém giết nhẹ gật đầu, Hoa Hùng nhìn Vũ Văn Thành Đô ở bên kia, chỉ thấy Vũ Văn Thành Đô nhẹ gật đầu một cái, yên tâm chia đại quân ra làm hai bộ phận, chỉ huy năm mươi ngàn nhân mã phóng tới Biên Dương quận!
Còn lại đại quân do Vũ Văn Thành Đô thống lĩnh!
Khi đám người Tưởng Bá nhìn thấy Hoa Hùng suất lĩnh đại quân rời đi, thở dài một hơi!
Thần sắc trên mặt Tần Lâm Quân cũng buông lỏng, Mộ Dung Liên Tuyết nhìn Diệp Hân Ngữ nở nụ cười xinh đẹp. Bầu không khí trên chiến trường dễ dàng hơn, sau đó hai quân quét dọn chiến trường. Tần Lâm Quân điểm chân nhẹ vài cái bay lên đầu thành,
Nhẹ gật đầu sau đó cùng Lý Chính song song đứng trên đầu thành nhìn mọi người quét dọn chiến trường.
Chỉ nghe giọng Tần Lâm Quân mang theo một tia mỏi mệt nhưng rất bình tĩnh nói:
- Đa tạ Tần Vương xuất thủ tương trợ, chờ ba ngày sau quân ta chỉnh đốn xong sẽ rời khỏi Nam Dương quận, đến lúc đó Tần Vương phái người tiếp quản Nam Dương quận là được!
Lý Chính quay đầu nhìn Tần Lâm Quân tóc dài phất phới một thân anh tuấn uy vũ, tự đắc nói:
- Vương phi đã chiếm được một thành khác trong phủ rồi?
Mặc dù là câu hỏi nhưng ngữ khí Lý Chính rất kiên định. Tần Lâm Quân tuyệt mỹ cười nhạt một tiếng, hiển nhiên là chấp nhận, khi nàng nhìn Vũ Văn Thành Đô phía dưới đang chỉ huy, không khỏi quay đầu nhìn chằm chằm Lý Chính, cảm thán:
- Tần Vương điện hạ thật sự thâm bất khả trắc!
- Vốn cho rằng nắm giữ tuyệt thế võ tướng bực này như Lữ Bố chính là tồn tại có một không hai, không nghĩ tới bên trong Tần Vương phủ lại xuất hiện thêm một thần tướng, không biết loại tuyệt thế võ tướng này, Tần Vương điện hạ như thế nào tìm được, hơn nữa còn tìm được hai vị, thần tướng như thế sao lại không có tiếng tăm gì, chúng ta đều chưa nghe nói qua!
Lý Chính nghe Tần Lâm Quân hỏi, lộ ra biểu tình dương dương đắc ý nói:
- Lữ Bố đã sớm nhận biết với Hoa Hùng, bởi vậy Hoa Hùng tự mình đi thuyết phục, tăng thêm bản vương anh tuấn tiêu sái, đẹp trai hơn người, Lữ Bố tất đi theo bản vương!
- Còn vị võ tướng này tên là Vũ Văn Thành Đô, trong một một đêm mưa gió, hắn nghèo rớt mùng tơi đột nhiên ngã xuống trước Tần Vương phủ, bản vương nhìn thấy hắn như thế, thu lưu lại. Mà Vũ Văn Thành Đô cảm kích bản vương thu lưu, hết sức cảm động hiệu trung bản vương!
- Không nghĩ tới Vũ Văn Thành Đô vậy mà cường đại như thế, quả thực để bản vương cảm thấy vui mừng!
Tần Lâm Quân nhìn Vũ Văn Thành Đô một thân kim quang lóng lánh, tản ra khí tức khủng bố,
Nghèo rớt mùng tơi!
Còn ngã trước cửa Tần Vương phủ!
Sau đó thì hiệu trung ngươi!
Tần Lâm Quân trợn to đôi mắt đẹp nhìn Lý Chính, gương mặt đầy vẻ không tin!
“Ha ha, ngươi cho rằng bỗng dưng tạo ra kỳ ngộ sẽ tồn tại à!”
“Đừng cho rằng ta không biết, trên thế giới nào có ly kỳ trùng hợp. Nếu có, ta làm sao chưa bao giờ gặp!”
“Chẳng lẽ bằng ngươi anh tuấn hơn người?”
Lúc này Diệp Hân Ngữ ở bên cạnh nghe Lý Chính nói mò cũng chậm rãi quay đầu, nhìn về phía xa!
Lý Chính cũng sẽ không cảm thấy nói thế làm cho khác người tin tưởng, dù sao hắn cũng nói qua loa thế thôi,
Ngươi không tin ngươi đi hỏi Vũ Văn Thành Đô đi!
Nhìn lấy Lôi lão còn đang một mặt kiêng kỵ nhìn Vũ Văn Thành Đô đứng ở giữa chiến trường. Lý Chính lắc đầu cười một tiếng!
Khi Vũ Văn Thành Đô chỉnh lý tốt đại quân, Lý Chính đã xuống cổng thành, chỉ thấy Vũ Văn Thành Đô cung kính hô:
- Điện hạ, đã chỉnh quân hoàn tất!
- Ừm!
Lý Chính gật gật đầu, mọi người bắt đầu chuẩn bị rời đi!
Vũ Văn Thành Đô dưới cặp mắt kính nể của tất cả chiến sĩ, vung lên Phượng Sí Lưu Kim Thang, suất lĩnh đại quân theo Tần Vương chậm rãi rời khỏi Nam Dương thành!
Mấy người Tưởng Bá thấy Vũ Văn Thành Đô rời đi, thở sâu ra một hơi, tư thái trầm tĩnh lại.
Vũ Văn Thành Đô chỉ đứng ở nơi đó đã để bọn hắn kinh hồn bạt vía!
Không nhìn thấy thi thể Hà gia trưởng lão Niết Bàn cảnh còn chưa có lạnh sao!
Đây chính là cường giả Niết Bàn cảnh nha!
Lúc đầu Lữ Bố Tần Vương phủ giết cường giả Tông Sư đỉnh phong như giết chó cũng coi như xong!
Chấn kinh mấy lần cũng thành thói quen!
Nhưng bây giờ lại ra một Vũ Văn Thành Đô, ngược sát Niết Bàn cảnh!
Thế giới này quá điên cuồng!
Ngươi để cho đám võ tướng thiên kiêu chúng ta sống thế nào đây......
Trên đầu thành, Tần Lâm Quân nhìn Tần Vương Lý Chính rời đi, thần sắc lộ ra vẻ không thể diễn tả!
Sau lưng đột nhiên xuất hiện một người thần bí mặc hắc bào!
Tần Lâm Quân nhìn thoáng qua người thần bí, khẽ gật đầu một cái, hiển nhiên là người của nàng!
Nếu như Dung bà bà nhìn thấy người này, nhất định biết tu vi người này còn mạnh hơn bà!
Đây là một vị cường giả Niết Bàn cảnh hậu kỳ khủng bố!
Chỉ thấy người thần bí sau lưng cởi hắc bào, là một vị nữ tính trung niên, nàng cung kính nói với Tần Lâm Quân:
- Thiếu chủ, Tần Vương Lý Chính đã đi xa, chúng ta...
Tần Lâm Quân minh bạch ý, lắc đầu:
- Ta cũng không nghĩ tới bên cạnh Tần Vương đột nhiên xuất hiện một vị chiến lực mạnh mẽ như thế, chúng ta căn bản không giữ được hắn!
- Mà Thần Hoàng bây giờ sinh tử không biết, không có thế lực dám đi giết một vị hoàng tử!
Tần Lâm Quân nghĩ nghĩ hỏi:
- Mai di, người gặp qua võ tướng nghịch thiên như thế chưa!
Mai di nghĩ nghĩ chậm rãi lắc đầu.
Ánh mắt Tần Lâm Quân đầy phức tạp, bình tĩnh nói:
- Thủ hạ võ tướng dạng này, Tần Vương Lý Chính có hai người!
Sắc mặt Mai di biến hóa, không phải không tin thiếu chủ mình, mà có chút kinh hãi, lập tức nhìn qua Lôi lão bên cạnh, muốn xác nhận!
Lôi lão yên lặng gật đầu, trầm giọng nói:
- Là vị Lữ Bố tướng quân kia, lần trước ở Tần Vương phủ, ta cũng cảm nhận được uy hiếp ở trên người hắn, nếu như chiến đấu trên mặt đất, ta không phải đối thủ của hai người bọn họ!
Mai di chính là cường giả Niết Bàn cảnh hậu kỳ Trấn Quốc phủ bí mật phái tới, vừa mới đến không lâu, một mực được Tần Lâm Quân ẩn tàng, lưu làm một át chủ bài!
Nếu như hôm nay Lý Chính động thủ với nàng, hoặc Lý Chính không có cho Vũ Văn Thành Đô ra trận. Có lẽ kết quả hôm nay đã khác!
Theo màn đêm buông xuống, trận chiến đấu này đã triệt để kết thúc!
Một đoàn người Lý Chính cũng về tới Tần Vương phủ. Sau một ngày, Hoa Hùng, Vương Tùng chiếm lĩnh Biên Dương quận. Mà Tần Lâm Quân cũng không có thất ước, ba ngày sau, suất lĩnh bộ hạ rời khỏi Yến Dương phủ, xuất phát về phía đông!
Lữ Bố suất lĩnh đại quân cũng sắp trở về. Lý Chính phái người tiếp quản Nam Dương quận. Việc đã đến nước này, Lý Chính không sai biệt lắm dùng một năm triệt để nắm Yến Dương phủ trong tay, cùng ba quận chi địa của Yến Ngọc phủ!