Mục lục
Điệu Thấp Làm Hoàng Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay khi Lý Chính ở bên trong Tần Vương phủ thương lượng chuyện với mọi người. Tần Lâm Quân triệu tập thủ hạ cũng đang thảo luận mưu đồ tiếp theo!

Diệp Hân Ngữ trực tiếp mở miệng nói:

- Vương phi, bây giờ Yến Dương thành đều đang đồn Tần Vương thực tình đối đãi vương phi như thế nào, Tần Vương hiền lành yêu dân vì vương phi mà giận dữ tiêu diệt Liêu gia ! Rất được lòng bách tính.

Diệp Hân Ngữ cẩn thận nhìn Tần Lâm Quân một chút.

Trong mắt Phương Tư Vũ lóe lên một tia cừu hận:

- Hừ, tốt cho một Tần Vương, chúng ta ở phía trước quyết đấu sinh tử, tổn thất nặng nề. Hắn ở phía sau xét nhà xét nhà, cầm quyền cầm quyền! Tài phú quyền lực đều cầm, còn để bách tính Yến Dương thành tôn kính kính yêu, thu mua tâm bách tính!

Lâm Ngọc Kiệt cười khổ nói:

- Bất kể như thế nào, bất kỳ mưu đồ gì của chúng ta bây giờ ở Yến Dương thành đều khó có thể áp dụng! Nếu không phải danh dự vương phi sẽ càng bị hao tổn! Không thể không nói người bên trong Tần Vương phủ mưu kế cao siêu! Để cho chúng ta trong Yến Dương thành nửa bước khó đi! Chỉ có thể từ bỏ Yến Dương thành!

Ánh mắt Tần Liệt sáng lên, kích động nói:

- Yến Dương thành đã không có có tác dụng gì với chúng ta, không bằng đi Hoán Dương quận, Chu Vô Thị chết! Bây giờ Hoán Dương quận không có quận thủ trấn thủ !

Nhưng Diệp Hân Ngữ Phương Tư Vũ Lâm Ngọc Kiệt ba người đều cùng nhau lắc đầu.

- Chúng ta có thể nghĩ đến, Tần Vương có thể không nghĩ đến sao!

Diệp Hân Ngữ bất đắc dĩ lên tiếng!

- Tần Vương không phải nói làm một tiêu dao vương gia à, hắn sao lại đi! Chẳng lẽ không sợ thế lực các hoàng tử khác biết hắn nắm giữ dã tâm sao!

Tần Liệt nhìn bọn hắn không hiểu hỏi.

- Làm một tiêu dao vương gia, nhưng không có nghĩa là một vương gia phế vật! Yến Dương phủ là đất phongcủa Tần Vương, bọn họ chỉ cảm thấy Tần Vương chưởng khống Yến Dương phủ mới là bình thường, nếu như có cơ hội chưởng khống một quận, Tần Vương không đi, kia chính là phế vật! Ném hết mặt hoàng thất!

Đó mới là có ý khác!

Phương Tư Vũ bình phục tâm tình dùng giọng nói bình tĩnh.

Lâm Ngọc Kiệt tiếp tục nói bổ sung:

- Huống chi Hoán Dương quận chính là do Chu Vô Thị chưởng khống, chúng ta giết Chu Vô Thị, bên trong Hoán Dương quận khẳng định có thế lực tử trung với Chu Vô Thị, bọn họ sẽ không tạo thành ảnh hưởng lớn đối với chúng ta sao, còn Chu gia kia nữa!

- Bọn họ chỉ cần tiếp ứng người của Chu gia, người chúng ta tại Hoán Dương quận sẽ nguy hiểm trùng điệp, chúng ta lấy cái gì cùng Tần Vương tranh giành Hoán Dương quận! Huống chi, Tần Vương chiếm cứ đế vị đại nghĩa!

Tần Liệt vẫn không càm lòng, nhưng đối loại sự tình này thì không có ý kiến gì, chỉ thấy hắn mở to hai mắt, vỗ bàn một cái mới hiểu được nói:

- Nói cách khác bởi vì chúng ta bị lâm vào ám sát mới khiến cho Tần Vương mở ra cục diện Yến Dương phủ. Chúng ta tổn thất nặng nề, mà Tần Vương lông tóc không tổn hao gì, còn có thể nhẹ nhõm chưởng khống hai quận!

- Aiz!

Mọi người tâm tình có chút sa sút, không có cách nào nói chính mình ngu xuẩn, không nghĩ tới Tần Vương may mắn như thế, ở phía sau ngư ông đắc lợi!

Lúc này Tần Lâm Quân một thân võ phục trang trông thấy tình hình bọn họ như thế, khích lệ nói:

- Yên tâm, bây giờ ta đã liên hệ người Trấn Quốc phủ đến đây, tin tưởng không lâu sau đó thực lực của chúng ta sẽ tiến một buớc thật lớn!

Nhìn tâm tình bọn họ dần dần ổn định tiếp tục bá khí nói:

- Chúng ta không có cơ hội với Yến Dương quận cùng Hoán Dương quận, nhưng Yến Dương phủ vẫn còn có bốn quận khác! Chúng ta di chuyển chủ lực đến bốn quận còn lại này, chiếm lấy Tứ Quận!

- Đúng, còn có bốn Quận nữa!

Lâm Ngọc Kiệt Diệp Hân Ngữ bọn người nghe thấy Tần Lâm Quân nói dần dần khôi phục tâm tính, bắt đầu tự hỏi.

- Quận thủ Bình Dương quận Vương Tĩnh Trạch thân cận Tần Vương, chúng ta trước tiên không cần cân nhắc Bình Dương quận, như vậy chúng ta có thể chọn một trong các quận Nam Dương, Bắc Dương, Biên Dương, ba quận này mà bắt tay vào mưu đồ!

Diệp Hân Ngữ đầu tiên mở miệng.

Lâm Ngọc Kiệt cùng Phương Tư Vũ liếc nhau đồng thời cho ra một cái tên:

- Nam Dương quận!

- Nam Dương quận ở vào phương nam Yến Dương phủ, cách Yến Dương quận rất xa, Tần Vương khó có thể can thiệp chúng ta.

Lúc này Phương Tư Vũ có chút hưng phấn nói.

- Không sai, Nam Dương quận gần Biên Dương quận và Bình Dương quận! Chúng ta trước có thể chưởng khống Nam Dương quận, gián tiếp đến Biên Dương quận, chầm chậm mưu đồ bình Yến Dương quận, sau cùng lại mưu Bắc Dương quận!

Tần Lâm Quân nhìn lấy bọn hắn nhanh như vậy đã điều chỉnh tốt tâm tính hài lòng nói:

- Chúng ta phải nhanh, thừa dịp bọn người Tần Vương còn không có triệt để chưởng khống Hoán Dương quận, chúng ta nhất định phải thu hoạch ưu thế địa vị tại Nam Dương quận!

- Nếu không, nếu Tần Vương nắm Hoán Dương quận trong tay, có Liễu Không dư lực lượng cắm vào Nam Dương quận, chúng ta sẽ rất rất bị động!

- Ừm!

Mọi người nặng nề gật đầu. Tần Vương đã có ưu thế thật lớn, nếu thật sự không nhanh, sợ là ngay cả cơ hội cũng không có!

Tần Lâm Quân trực tiếp phân phó nói:

- Lâm Ngọc Kiệt ngươi ở Yến Dương phủ nhiều năm, chắc khả hiểu về các quận, ngươi và Tần Liệt cùng một số người cơ linh đi trước Nam Dương quận tìm hiểu quan hệ các thế lực, tìm một điểm dừng chân.

Lâm Ngọc Kiệt cùng Tần Liệt liếc nhau, nặng nề gật đầu!

- Phương Tư Vũ ngươi đi Biên Dương quận, hiểu rõ tình huống cụ thể Biên Dương quận, chúng ta lại căn cứ tình huống cụ thể mưu đồ Nam Dương quận cùng lúc, một lần chiếm hai quận!

- Vâng!

Phương Tư Vũ nghiêm túc nhẹ gật đầu, nắm chặt quyền đầu, nhất định sẽ nghiêm túc hoàn thành. Dù sao trách nhiệm lần này trên người hắn, nếu như hắn không có xung phong nhận việc tiến về Hoán Dương quận liền không có bị động như vậy. Vốn là Phương Tư Vũ cảm thấy nếu như thuyết phục Lữ Bố thêm vào bọn họ, phân lượng của hắn sẽ càng nặng. Nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới là tình trạng như hiện tại, còn bị quạt một bạt tai, hơn nữa còn đầu phục Tần Vương. Hắn rất tức giận!

Tần Lâm Quân nhìn thấy phản ứng của mọi người, nhẹ gật đầu.

Nhưng nhớ tới Trần Đình giả say một màn buổi trưa hôm nay lại nhướng mày. Nhưng không có nói ra, sợ ảnh hưởng tâm tình của bọn hắn. Nếu như Trần Đình cố ý nói như vậy, người Tần Vương phủ đến cùng đang giấu giếm cái gì. Tần Vương Lý Chính làm sao thu phục tuyệt thế mãnh tướng như Lữ Bố. Còn có Trần Cung kia, tuy nhìn qua bình thường không có gì đặc biệt, nhưng có thể được bọn người Tần Vương Lý Chính coi trọng, chỉ sợ không đơn giản!

Tần Lâm Quân rất tin tưởng sau mọi chuyện Tần Vương làm đều có bóng dáng của người gọi Trần Cung kia!

Còn có Hoa Hùng nữa!

Ba người này đều đột nhiên xuất hiện bên trong Tần Vương phủ, mà lại vô cùng trung tâm với Tần Vương Lý Chính. Tuy nhiên có Lữ Bố, Trần Cung và Hoa Hùng ba người xuất hiện ở Tần Vương phủ phụ trợ Tần Vương Lý Chính cũng không quá đáng sợ. Tần Lâm Quân thật cũng không cảm thấy có cái gì, dù sao Trấn Quốc phủ nàng mưu sĩ như mây, mãnh tướng như mưa, còn có rất nhiều!

Chỉ sợ sau này còn lại đột nhiên xuất hiện nhân kiệt như vậy trong Tần Vương phủ, Tần Vương Lý Chính liền thật đáng sợ!

Tần Lâm Quân đột nhiên trợn to hai mắt!

Nghĩ đến bóng người anh tuấn tiêu sái, ôn hòa trước đó nhìn thấy, chung quanh dần dần lên sương mù rất đậm, ở vào trong bóng tối. Chỉ nghe Tần Lâm Quân trực tiếp phân phó Diệp Hân Ngữ:

- Diệp Hân Ngữ, từ giờ trở đi nhìn chằm chằm vào Tần Vương phủ cho ta, đặc biệt là nhân tài đột nhiên xuất hiện tại Tần Vương phủ !

Ánh mắt Diệp Hân Ngữ Lâm Ngọc Kiệt cùng Phương Tư Vũ ngưng tụ, bọn họ đều là người thông minh tuyệt đỉnh, tuy không biết Tần Lâm Quân đoán ra cái gì, nhưng chắc hẳn cũng có quan hệ với chuyện bên trong Tần Vương phủ đột nhiên xuất hiện Trần Cung, Hoa Hùng!

Ngươi nói Lữ Bố, Lữ Bố không phải thần bí trại chủ của Hắc Lang trại à, hơn nữa còn là Hoa Hùng đi thuyết phục, đâu dính gì tới Tần Vương, chỉ có thể nói Tần Vương vận khí tốt mà thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK