Mục lục
Điệu Thấp Làm Hoàng Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya mây đen che phủ ánh trăng, mọi người Tần Vương phủ đều uống say, mà Lý Chính tửu lượng không cao cũng uống không ít, sớm ngã xuống. Lữ Bố Hoa Hùng mấy võ tướng vẫn còn tiếp tục nốc ừng ực một bình một bình, ào ào so đấu, thực lực mấy người đánh không lại Lữ Bố, chẳng lẽ tửu lượng còn không sánh bằng!

Cuối cùng bọn người Hoa Hùng một người tiếp theo một người rót cho Lữ Bố, sau đó bọn họ là một người tiếp một người ngã xuống!

Lữ Bố nhìn mấy người thua cuộc, hào khí hô to một tiếng:

- Còn có ai!

Sau đó lung lay vài cái, cuối cùng ngã xuống!

Trần Cung và Vương Tùng hai người nhìn bọn hắn đều ngã xuống, cười ha hả, sau đó bang lang một tiếng, cũng té ngã bất tỉnh. Chỉ còn Mộ Dung Liên Tuyết hoàn toàn thanh tỉnh lo lắng nhìn Thanh Vũ Thanh Nguyệt hai tiểu thị nữ chính đang chiếu cố Lý Chính, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Dung bà bà,

Dung bà bà nhìn Mộ Dung Liên Tuyết, minh bạch ý nàng, bất đắc dĩ cười khổ nói:

- Yên tâm đi, có ta ở đây, Tần Vương phủ không sao đâu!

Phúc lão còn bên cạnh cười khổ không thôi, mình bây giờ không khiến người ta cảm thấy an tâm có thể dựa vào thế sao!

Vừa tới, mình vẫn là đại lão mạnh nhất bên trong Tần Vương phủ! Mọi người đối với ta yên tâm cỡ nào!

Đặc biệt là Hoa Hùng, Dạ Lăng Vân, Vân Lâm ba người trông thấy ta vừa về tới Tần Vương phủ thì đặc biệt yên tâm, sau đó ban đêm thì biến mất, sáng ngày thứ hai sắc mặt có chút tái nhợt trở về. Hiện tại thế nào, nhớ tới Lữ Bố vừa đến, nhìn nhìn lại Dung bà bà thâm bất khả trắc! Còn có Hoa Hùng hôm nay!

Ai! Già rồi! Thời đại thay đổi!

Ngày thứ hai, buổi trưa, bên trong Yến Dương thành, vẫn là đường đi quen thuộc, tửu lâu quen thuộc, vẫn là hai người quen thuộc uống rượu trên tửu lâu!

Trên bàn vẫn là năm sáu thức nhắm, nhưng ngữ khí lại không có quá quen thuộc, Lâm Ngọc Kiệt trước kia luôn luôn hăng hái, tính trước. Nhưng bây giờ có chút chật vật không chịu nổi!

Chỉ thấy Lâm Ngọc Kiệt cười khổ nhìn Trần Đình bây giờ hăng hái,

- Không nghĩ tới Trần huynh được Tần Vương tín dụng, nhanh như vậy đã có quyền lợi đi chưởng quản binh mã!

Trần Đình nhìn Lâm Ngọc Kiệt có chút không yên lòng, lắc đầu thở dài nói:

- Ngọc Kiệt, Công tào đại nhân trước kia đã trở thành người mà người người kính úy bên trong Yến Dương thành, đang triển lãm tài năng của mình, rất được điện hạ tín nhiệm. Tuy ngươi đầu phục Tần Vương phi, nhưng bây giờ ngươi có chiếm được cái gì?

Trần Đình nhìn Lâm Ngọc Kiệt đưa tới mỹ tửu, trực tiếp đổ vào bên trong chén rượu.

Lâm Ngọc Kiệt im lặng không nói, sau đó cúi đầu, ánh mắt lộ ra tinh quang nói với Trần Đình:

- Trần huynh, bây giờ trại chủ Hắc Lang trại Lữ Bố gia nhập Tần Vương phủ, nhất định được Tần Vương trọng dụng, chức vụ đô úy Yến Dương thành phải chăng còn là của Hoa Hùng! Hoặc là...

- Đương nhiên là của Hoa Hùng đại nhân! Lữ Bố đại nhân cũng sẽ không nhân đoạt với Hoa Hùng đại!

Trần Đình uống từng ngụm rượu lớn không suy nghĩ trực tiếp trả lời.

Lâm Ngọc Kiệt chăm chú nhìn Trần Đình, sau đó dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi:

- Cũng thế, hôm qua trông thấy Lữ Bố cùng Hoa Hùng giao lưu một màn, bọn họ hẳn là người quen biết!

- Đó là đương nhiên, trước khi Hắc Lang trại còn không có đầu nhập vào điện hạ, Hoa Hùng đại nhân đã biết thực lực Lữ Bố đại nhân như thế nào!

- Hắn lúc ấy trực tiếp nói cho chúng ta biết thực lực Lữ Bố đại nhân gấp mười lần so với hắn!

Trần Đình đã uống say thuận miệng nói.

- Ồ? Hình như Hoa Hùng chưa tỷ thí với Lữ Bố bao giờ mà? Làm sao Hoa Hùng biết được?

Lâm Ngọc Kiệt bày làm ra bộ dáng bộ tùy ý hỏi.

- Nghe nói, Hoa Hùng thời gian trước gặp phải Lữ Bố, lúc ấy thì tỷ thí qua, sau đó Hoa Hùng đại nhân trong ba chiêu đã bị Lữ Bố đại nhân đánh bại. Khi Hoa Hùng đại nhân biết thủ lĩnh Hắc Lang trại là Lữ Bố đại nhân, là Hoa Hùng đại nhân tự mình đi thuyết phục Lữ Bố đại nhân! Lữ Bố đại nhân có thể đầu nhập vào Tần Vương phủ, Hoa Hùng đại nhân chính là đệ nhất công thần!

Trần Đình say khướt nói xong, người lung la lung lay, say khướt gục xuống bàn.

- Trần huynh, Trần huynh!

Lâm Ngọc Kiệt vỗ vỗ Trần Đình, nhìn Trần Đình không nhúc nhích, quả thật đã ngủ thiếp đi!

Sau đó hắn đi vào một phòng khác trong tửu lâu, trong đó có hai nữ tử, chỉ thấy một nữ tử dung nhan tuyệt thế tản ra khí tức anh tuấn uy vũ không thua nam tử, mà một cô gái khác cũng có dung nhan cực kì thanh tú, xứng với hai chữ giai nhân. Hai vị nữ tử này chính là Tần Lâm Quân cùng Diệp Hân Ngữ!

- Nguyên lai Lữ Bố bị Tần Vương thu phục như vậy!

Mi đầu Diệp Hân Ngữ hơi hơi buông ra.

Tần Lâm Quân tiếp tục nhìn Trần Đình uống say bên ngoài nói khẽ:

- Ngươi xác định hắn là thật uống say!

Lâm Ngọc Kiệt tự tin nói:

- Ta và Trần huynh làm bạn tốt nhiều năm, điểm ấy tự tin vẫn phải có!

- Ừm, vậy hồi phủ thôi!

Tần Lâm Quân cùng Diệp Hân Ngữ chậm rãi đi ra tửu lâu. Lâm Ngọc Kiệt nhìn Trần Đình uống say, phân phó tiểu nhị đưa Trần Đình về Tần Vương phủ, cũng rời đi!

Khi Lâm Ngọc Kiệt đi khỏi tửu lâu, đi xa xa. Tiểu nhị vừa muốn đỡ Trần Đình dậy thì thấy Trần Đình đột nhiên ngồi thẳng người, nhìn hắn khoát khoát tay. Tiểu nhị kém chút giật nảy mình, nhìn thấy vị khách quan ra hiệu cho mình, sau đó lui xuống!

Trần Đình tiếp tục uống mỹ tửu Lâm Ngọc Kiệt mang tới, không khỏi cười một tiếng,

- Lâm Ngọc Kiệt a! Lâm Ngọc Kiệt, không nghĩ tới!

- Ngươi là thiên chi kiêu tử đọc đủ thi thư, tài hoa bộc lộ cũng sẽ làm loại hoạt động này!

Còn tốt Trần Công Đài đại nhân sớm đã dặn dò ta!

Hắc hắc!

Đợi Trần Đình uống rượu xong, đi ra tửu lâu!

Thật lâu sau, căn phòng trước đó có hai nữ tử mở cửa, một người đi ra!

Chính là Tần Lâm Quân...

Ban đêm, ánh trăng chiếu vào bên trong Tần Vương phủ!

Lý Chính cùng bọn người Trần Cung Lữ Bố đang thương lượng kế hoạch tiếp theo!

- Điện hạ, bây giờ Hoán Dương quận không có quận thủ Chu Vô Thị trấn thủ, Hoán Dương quận loạn thành một bầy, đặc biệt là Ngô đô úy chưởng quản binh mã Hoán Dương quận!

- Sau khi Chu Vô Thị chết, nhanh chóng chiếm lấy quyền lợi trước đó của Chu Vô Thị, cấu kết với quan viên Hoán Dương thành, phàm là quan viên không theo hắn đều không phải bị giết cũng bị ép rời chức, bây giờ công vụ bên trong Hoán Dương thành loạn thành một bầy!

Trần Cung mặt không thay đổi báo cáo.

Tay Lý Chính trái tựa ở trên bàn, bình thản nói:

- Ba thành còn lại của Hoán Dương quận như thế nào?

- Ba thành còn lại không có biến hóa, bởi vì Ngô đô úy Hoán Dương thành còn không có thu phục thế lực Hoán Dương thành, tạm thời không có dư lực chiếm ba thành còn lại. Bất quá...

Trần Cung hứng thú nhìn mọi người tiếp tục nói:

- Thành chủ Dương thành trong ba thành còn lại và thành chủ Giang thành viết thư cho điện hạ, nhờ điện hạ vào Hoán Dương quận chủ trì đại cục! Mà thành chủ Lương thành lại không có truyền tin!

- Chậc chậc, xem ra có chút thành chủ cũng không tệ lắm!

Lý Chính mỉm cười nói;

- Xem ra lần này chúng ta bắt buộc phải chỉnh lý Hoán Dương quận!

Lập tức Lý Chính nghiêm mặt phân phó nói:

- Dạ Lăng Vân, Vân Lâm, Trần Đình các ngươi đi ba thành hành sự theo kế hoạch!

- Mộ Dung Liên Tuyết ngươi phụ trách sự vụ bên trong Tần Vương phủ, Vương Tùng ngươi phụ trách xử lý tại sự vụ bên trong Yến Dương thành!

- Hoa Hùng tiếp tục lưu thủ Yến Dương thành!

- Công Đài, Phụng Tiên, Tiêu Chiến, Phương Lâm cùng bản vương đi Hoán Dương quận!

- Vâng!

Mọi người ào ào trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK