Mục lục
Điệu Thấp Làm Hoàng Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Hình Vanh trong đại quân nhìn Phương Minh Cư mặt mũi tràn đầy bụi đất, đáy lòng nhất thời nguội đi!

Quả nhiên Phương Minh Cư đưa đám nói:

- Quân sư, chúng ta tối hôm qua bị mai phục, không nghĩ tới Dương thành đột nhiên thêm ra ba mươi ngàn đại quân đánh lén quân ta!

Sắc mặt Hình Vanh tái nhợt, vội vàng lùi lại mấy bước, nhìn bên Phương Minh Cư đã còn thừa không bao nhiêu binh mã!

Nếu như ngay cả Dương thành đều bị mai phục, vậy Giang thành!

Quả thật đúng là không sai!

Sau một ngày lại chạy về một đoạn đường, Trần Mãnh cũng chỉ huy tàn quân chật vật không chịu nổi chạy đến!

Ba đường tàn quân tụ hợp!

Chư vị tướng lãnh yên tĩnh không nói, mười phần uể oải, đã không có khí thế như trước!

Mà Hình Vanh không ngừng âm thầm suy nghĩ, sắc mặt càng ngày càng trắng xám!

Hình Vanh không ngừng lắc đầu, hi vọng không phải như mình nghĩ, bọn họ chỉ là thua do Tần Vương phủ nhanh chóng phái tới cứu binh mà thôi!

Nếu như không phải!

Hình Vanh dừng lại, ánh mắt gắt gao nhìn con đường đi hướng Lương thành!

Phía trước đường núi uốn lượn quanh co, rừng cây rậm rạp. Lúc này toàn quân đều dừng lại nhìn Hình Vanh,

Chỉ thấy Phương Minh Cư lộ ra biểu lộ nghi ngờ, không hiểu hỏi:

- Quân sư làm sao dừng lại, chúng ta tranh thủ thời gian trước quay về Lương thành, không phải vậy truy binh sẽ chạy tới!

Lúc này, sắc mặt Hình Vanh tái nhợt, ánh mắt mang theo vẻ kinh hoảng, nhìn đại quân phía sau, lập tức bình phục nội tâm rung động. Bắt đầu đi về phía trước, mọi người thấy Hình quân sư không quá có tinh thần, cũng cảm thấy có thể là thất bại, nội tâm bất đắc dĩ mà thôi!

Sau đó toàn quân lại xuất phát!

Hình Vanh cưỡi ngựa đi đến bên cạnh Phương Minh Cư, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy mà hỏi:

- Phương thành chủ, bây giờ ngoại trừ theo con đường Lương thành chạy về Dũng Dụ quận, còn có đường khác không?

Phương Minh Cư cau mày, nhìn Hình Vanh đáp:

- Quân sư ngươi cảm thấy Lương thành ta không an toàn sao!

- Quân sư yên tâm, Lương thành kia được ta kinh doanh nhiều năm, ba thành đã sớm đầu phục Tần Vương, bởi vậy Tần Vương mới nhanh như vậy phái binh chạy đến mai phục!

- Không sai, chúng ta đều đánh giá thấp Tần Vương, không nghĩ tới hắn nhanh như vậy đã kịp phản ứng phái binh tấn công!

Trần Mãnh lên tiếng.

Phương Minh Cư tiếp tục nói với Hình Vanh:

- Chắc hẳn Tần Vương tối đa cũng chỉ có thể phái bấy nhiêu lính, dù sao bây giờ còn có một trăm ngàn đại quân bị Bắc Dương quận ngăn chặn!

- Căn bản không thể lại có binh, mà cho dù có binh đến đây, bằng vào tinh binh tướng tài của Lương thành ta hoàn toàn có thể ngăn cản, không có khả năng không phát ra tín hiệu cho chúng ta biết!

Phương Minh Cư nói xong, vẻ mặt lúc đầu uể oải chậm rãi khôi phục bình thường, lóe qua một tia đắc ý. Bắc Dương quận bị kéo một trăm ngàn đại quân!

Hình Vanh kinh hãi!

Rốt cục hắn đã hiểu rõ!

Đây chính là một cái bẫy, bẫy rập cố ý dẫn vương gia mắc lừa!

Vẻ mặt Hình Vanh không thay đổi nhìn Phương Minh Cư có chút đắc ý, “ngươi là phế vật!”

Nội tâm hiện lên lửa giận, nguyên lai Tần Vương đã sớm biết Phương Minh Cư là người của vương gia, sau đó tương kế tựu kế dẫn dụ vương gia vào bẫy!

Hôm qua Lương thành một ngày không có gửi thư, hôm nay ba thành đều phát động công kích, ha ha, chắc hẳn bọn họ đã bí mật cầm xuống Lương thành rồi,

Phong bế đường lui của chúng ta!

Phía trước có địch quân, đằng sau có truy binh!

Đáy lòng Hình Vanh không ngừng sụp đổ, Tần Vương hắn muốn làm gì!

Chẳng lẽ hắn muốn đối phó vương gia... Hình Vanh đại chấn tâm thần!

Khuôn mặt Hình Vanh tái nhợt nhìn mọi người, ki trông thấy binh lính phía sau ủ rũ cúi đầu, bên miệng vừa định nói ra âm mưu của Tần Vương lại thu hồi đi!

Cho dù nói ra thì thế nào, bây giờ tình huống như vậy, còn có thể thay đổi gì, trước để cho binh lính bên mình sụp đổ sao!

Một người kín đáo cái bẫy cho vương gia, sử dụng tình thế Bắc Dương quận hư giả tranh đoạt, ba thành đã sớm đầu nhập vào Tần Vương, sau đó mượn lấy cớ bị kéo ở đó một trăm ngàn đại quân để cho chúng ta nghĩ rằng Tần Vương không đủ binh lực, sau đó chờ chúng ta tiến vào Hoán Dương quận, lại bí mật điều một trăm ngàn đại quân chiến lĩnh Lương thành, trách không được mấy ngày trước đây ba thành đều tử thủ không ra, cũng là đang chờ phong tỏa con đường sau cùng của chúng ta, bọn họ muốn lưu lại toàn bộ đại quân của mình!

Hình Vanh nhìn từng binh sĩ bị thương đằng sau, quay đầu hỏi Phương Minh Cư:

- Có đường nhỏ vắng vẻ không có ai biết có thể nhanh rời khỏi Hoán Dương quận trở về Dũng Dụ quận hay không !

Phương Minh Cư nhìn Hình Vanh lộ ra ánh mắt đáng sợ, giật mình:

- Từ Lương thành tiến vào Dũng Dụ quận ngoại trừ đường cái chủ đạo ra còn có mấy đường nhỏ, nhưng mấy đường nhỏ này lượn quanh xa xôi, mà căn bản không thể để cho đại quân thông qua!

Ánh mắt Hình Vanh hơi động, nếu nhìn kỹ, nhất định đó có thể thấy được chỗ sâu trong ánh mắt phát ra tia lạnh lùng, chỉ thấy Hình Vanh lộ ra nụ cười ấm áp nhìn Phương Minh Cư mở miệng nói:

- Bản quân sư muốn bây giờ về sớm một chút nói cho Dũng Dụ Vương, mà đại quân này bản quân sư dự định lưu lại Lương thành để Phương thành chủ suất lĩnh chống cự Tần Vương. Đợi sau khi bản quân sư thông báo vương gia, lập tức chỉnh quân đến đây trợ giúp!

- Bởi vậy bản quân sư muốn hỏi Phương thành chủ có biết đường nhỏ vừa vắng vẻ lại nhanh chóng đến Dũng Dụ quận hay không?!

Phương Minh Cư trông thấy Hình Vanh nói như thế, trong lòng nghĩ nghĩ, sau đó mở miệng đáp:

- Quân sư, có một đầu đường nhỏ vắng vẻ, mà lại cơ hồ không có người biết!

Con mắt Hình Vanh sáng lên, lập tức nói:

- Mau nói cho ta biết!

- Đi về trước thêm ba năm dặm đường, bên đường cái có đầu đường nhỏ thông qua Dũng Dụ quận, đầu đường nhỏ này uốn lượn quanh co, nhưng có một chỗ hiểm địa, cần thông qua một vách núi cheo leo, mà phía trên vách núi cheo leo kia chỉ có thể để cho một người hành tẩu!

- A! Thì ra là thế!

Ánh mắt Hình Vanh lộ ra tinh quang, tiếp tục nói:

- Phương thành chủ, ta và Trần Mãnh tướng quân sẽ chỉ huy một số bộ hạ trở về, trước theo đường nhỏ cấp tốc chạy về Dũng Dụ quận, báo cáo tin tức cho vương gia, sau khi an bài xong lập tức tiếp viện Lương thành, ngươi suất lĩnh sáu mươi ngàn đại quân còn lại tiếp tục trấn thủ Lương thành , chờ đợi cứu viện, như thế nào?!

Lúc này Trần Mãnh bên cạnh một mực nghe hai người nhất thời vỗ ngực một cái nói:

- Quân sư đã muốn nhanh chóng trở về, cứ để ta chỉ huy người trở về là được, không cần quân sư mệt nhọc như thế!

Phương Minh Cư cũng có chút nghi hoặc nhìn Hình Vanh. Mà Hình Vanh lại lớn tiếng nói với Trần Mãnh:

- Ngươi biết cái gì, ngươi có thể nói rõ ràng mọi chuyện cho vương gia, có tin vương gia trông thấy ngươi tan tác mà về, lập tức chặt ngươi hay không, bản quân sư trở về còn có thể giải thích rõ ràng nguyên nhân lần thất bại này, để các ngươi sẽ không nhận trừng phạt càng nặng!

- Mà kế tiếp còn muốn cùng vương gia mưu đồ báo thù Tần Vương, có cần ngươi mưu đồ hay không!

- A nha!

Người chung quanh nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là quân sư muốn nhanh chóng chạy trở về thuận tiện giải thích nguyên nhân lần thất bại này, sau đó cùng vương gia mưu đồ chuyện tình phía sau!

Lúc đầu bọn họ còn tưởng rằng Hình quân sư sợ hãi, muốn chạy trốn!

Không nghĩ tới Hình quân sư còn suy nghĩ vì bọn họ, nghĩ đến thất bại lần này, vương gia khẳng định sẽ giận dữ, đến lúc đó mình sẽ thảm, nếu có Hình quân sư giúp nói chuyện đỡ thì tốt!

Tất cả mọi người cảm kích nhìn Hình Vanh!

Hình Vanh nhìn mọi người biểu lộ như thế, không khỏi vội ho một tiếng,

- Đã như vậy, ta và Trần Mãnh đi trước một bước, trước chạy về Dũng Dụ quận, các ngươi lưu lại Lương thành trấn thủ!

- Tuân lệnh!

Mọi người trả lời!

Sau đó Hình Vanh chọn một số bộ hạ có tài cán trong quân đội cùng hắn chạy vội đến đường nhỏ kia, khoảng một trăm người. Sau khi mọi người thấy bọn người Hình Vanh rời đi, suất lĩnh đại quân tiếp tục tiến về Lương thành!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK