• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tốc độ của mọi người ra tăng rất nhiều nên chẳng mấy chốc lên được đỉnh núi, tới nơi thì Hàn Gia Lâm cùng Hoàng Mạc Tà còn phải thở dốc 1 hơi trong khi Thu Sơn đã lẳng lặng đứng trên đó trước bọn họ.

- Thật náo nhiệt.

Thu Sơn nhìn dòng người xếp hàng đăng kí nói.

Lúc này Yên Tử rời lưng Lệnh Hồ Xung nói:

- Đây chỉ là 1 phần những người đến Thiên Sơn tông thôi, những người đã đăng kí sẽ vào trong Thiên Sơn tông đứng chờ khảo nghiệm, bên trong còn náo nhiệt hơn ngươi thấy nha.

Nghe Yên Tử nói, Thu Sơn gật đầu, quả thật Thiên Sơn tông rất nổi danh a, nhưng khảo nghiệm cũng cực kì khắt khe, đừng mơ tưởng ngươi là người của đại gia tộc nào là có thể tự tiện vào được Thiên Sơn tông, dù cho ngươi là ai đi nữa không đáp ứng được tiêu chuẩn thì cũng chỉ biết đi ra.

- Các ngươi chờ ta 1 chút, ta đi nói với Kim lão 1 chút.

Lệnh Hồ Xung nói xong liền đi tới 1 vị lão nhân đang miệt mài ghi chép, hắn cúi xuống thì thầm vào tai vị lão nhân đó nói gì đó sau đó vị lão nhân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Thu Sơn cùng Hân Hân, sau 1 lúc vị lão nhân gật đầu, hoàn toàn tin tưởng Lệnh Hồ Xung.

Lệnh Hồ Xung mỉm cười quay lại nói:

- Xong rồi, Kim lão đồng ý để 2 người các ngươi theo ta đến nơi khảo nghiệm đặc biệt, đi thôi.

Mọi người nghe vậy liền gật đầu bước theo Lệnh Hồ Xung.

Đám người xếp hàng đăng kí cũng không thắc mắc khi thấy đám người Thu Sơn trực tiếp tiến vào trong Thiên Sơn tông, họ nghĩ đám người Thu Sơn là đệ tử Thiên Sơn tông từ dưới núi trở về nên không chút xì xào bàn tán.

Vào bên trong Thiên Sơn tông Thu Sơn mới thấy nó to lớn cỡ nào, chỉ riêng cái sân trước mặt hắn đã đủ chỗ đứng hàng chục vạn người trong khi số người đăng kí khảo nghiệm đứng ở đây không dưới 5 vạn người, quả thực khiến hắn khá kinh ngạc.

- Nhưng người này cũng chỉ có 1 phần 1000 có cơ hội vào được Thiên Sơn tông thôi, hầu hết bọn họ tới đây để thử vận may thôi.

Lệnh Hồ Xung vừa dẫn đường vừa nói.

Theo Lệnh Hồ Xung tới chính điện của Thiên Sơn tông, ở đó chỉ có 1 vị lão nhân râu tóc bạc phơ cùng 2 người 1 nam 1 nữ đứng đó.

- Hồ trưởng lão, đệ tử mang tới cho ngài 2 bảo bối đây.

Lệnh Hồ Xung bước hành lễ nói.

- Ha ha, tiểu tử ngươi hôm nay còn có bảo bối cho ta sao?

Hồ trưởng lão cười nói.

- Chính là 2 người họ.

Lệnh Hồ Xung đưa tay về phía Thu Sơn và Hân Hân.

- Ồ, đây là bảo bối? Tiểu tử, 2 người họ chỉ là người bình thường, ngươi thử nói xem 2 người họ làm sao có thể tới đây được.

Hồ trưởng lão thắc mắc.

- Ngay cả Hồ trưởng lão cũng nhìn không ra a.

Lệnh Hồ Xung đắc ý cười nói.

- Xú tiểu tử, nhanh nói đi.

Hồ trưởng lão nóng lòng nói.

Thấy Hồ trưởng lão nóng lòng như vậy Lệnh Hồ Xung cũng không giấu giếm nói:

- Đây là Hân Hân cô nương, nàng là... Thuần Âm Chi Thể.

- Thuần Âm Chỉ Thể???

Hồ trưởng lão há hốc miệng, lão không thể ngờ rằng Hân Hân cơ thể là Thuần Âm Chi Thể.

Thu Sơn lúc này không quan tâm đến Hồ trưởng lão, hắn quan tâm người đứng trước mặt Hân Hân lúc này hơn.

- Để ta coi.

Người đứng trước mặt Hân Hân không biết xuất hiện từ lúc nào, chớp mắt đã thấy đứng đó rồi, cả người hắn được che bởi 1 bộ hắc y, hắn xuất hiện rồi cầm lấy tay Hân Hân.

Mọi người cũng giật mình vì sự xuất hiện của hắc y nhân này, Hồ trưởng lão nhìn hắc y nhân cũng muôn phần ngạc nhiên, nhưng lão biết hắn là ai a.

- Quả thực là Thuần Âm Chi Thể, mau mau quỳ xuống.

Mọi người thật sự không hiểu hắc y nhân là có ý gì, nhất là Hân Hân, nàng thật sự ngạc nhiên, thậm chí là sợ hãi trước sự xuất hiện của hắc y nhân.

- Nguyệt lão, ngươi cũng không nên nóng ruột như vậy, thử nhìn lại ngươi coi, thật là...

Hồ trưởng lão lắc lắc đầu nói.

Hắc y nhân nghe Hồ trưởng lão nói vậy liền hiểu, hắn từ từ gỡ chiếc mũ chùm đầu ra.

- Lỗi của ta, lỗi của ta, ngươi là Hân Hân đúng không, ta là Nguyệt Như Tuyết ngươi có thể gọi ta là sư phụ.

Chiếc mũ trùm được gỡ xuống, 1 gương mặt cực kì xinh đẹp từ từ hiện ra, mọi người cũng ngạc nhiên trước dung mạo của Nguyệt Như Tuyết, thoạt nhìn nàng hơn 20 tuổi nhưng Thu Sơn chắc chắn rằng người trước mặt này hắn gọi bằng lão bà bà cũng có thể.

- Đệ tử bái kiến Nguyệt trưởng lão.

Lệnh Hồ Xung cùng 3 người Thiên Sơn tông liền hành lễ với Nguyệt Như Tuyết, hắn chắc chắn đây là vị trưởng lão hành tung bí ẩn của Thiên Sơn tông.

- Không cần đa lễ, ta còn phải cảm ơn các ngươi đã mang tới cho ta bảo bối này, các ngươi muốn gì ta sẽ đáp ứng, đan dược, võ công, bảo vật các ngươi cứ nói?

Nguyệt Như Tuyết nói, nàng thật sự rất vui mừng.

Nghe vậy Lệnh Hồ Xung gãi đầu nói:

- Kì thật cũng không phải chúng đệ tử, mà là Thu...

- A... Lệnh Hồ Xung, áo ngươi có vật gì này, để ta giúp ngươi.

Thu Sơn nghe Lệnh Hồ Xung nói liền hét lớn lên, hắn bước tới trước mặt Lệnh Hồ Xung.

Thu Sơn hắn mấp máy môi vài chữ liền quay lại chỗ đứng.

- Ngươi ban này nói cái gì?

Nguyệt Như Tuyết hỏi Lệnh Hồ Xung.

- À, cũng không có gì, chỉ là hơi khó suy nghĩ, đợi chúng đệ tử suy nghĩ 1 chút rồi sẽ nói với ngài sau.

Lệnh Hồ Xung cười cười đáp.

- Được, ta cho các ngươi thêm thời gian suy nghĩ, còn Hân Hân, ngươi hãy nhận ta làm sư phụ, ta sẽ truyền hết những gì ta biết cho ngươi.

Nguyệt Như Tuyết quay qua nói với Hân Hân.

- Chuyện này...

Hân Hân hơi bối rối, nàng quay qua nhìn Thu Sơn.

Thu Sơn cũng hơi ngạc nhiên khi Hân Hân nhìn mình, nàng có ý gì a?

Thấy ánh mắt của Hân Hân, Nguyệt Như Tuyết nói:

- Được rồi, ta thay mặt tông môn chấp nhận hắn vào Thiên Sơn tông, nhưng ta nói trước 1 tên tiểu tử như hắn không tu luyện đàng hoàng, 1 năm sau không đạt được Luyện khí tầng 4 thì ta hết cách.

- ...

Mọi người im lặng, nhất là Thu Sơn, hắn thấy hình như mình bị hiểu nhầm.

- Ta? 1 năm không tới Luyện khí tầng 4? Thay mặt tông môn chấp nhận ta?

Thu Sơn chỉ tay vào mặt mình hỏi liền 3 câu.

- 1 người bình thường như ngươi 1 năm đạt tới Luyện khí tầng 4 có thể nói là chấp nhận được, ngươi còn thắc mắc cái gì? Không phải vì ngươi là người thân của Hân Hân thì đừng mơ tưởng.

Nguyệt Như Tuyết bực bội đáp.

- Dù là người thân nhưng không thể làm trái quy củ của Thiên Sơn tông được.

Hồ trưởng lão lại nói.

- Ta nói được là được.

Nguyệt Như Tuyết nổi giận quát.

Lệnh Hồ Xung nghe vậy lắc lắc đầu, Yên Tử thì đứng cạnh hắn khúc khích cười.

- Các ngươi có ý gì?

Nguyệt Như Tuyết nhíu mày hỏi.

Lúc này Thu Sơn đang 1 mực im lặng cũng lên tiếng:

- Hân Hân cô nương, ta thấy ngươi nên theo Nguyệt trưởng lão, hẳn là lợi ích cho cô.

- Việc đó là đương nhiên.

Nguyệt Như Tuyết bĩu môi nói.

Không quan tâm đến Nguyệt Như Tuyết, Thu Sơn tiếp tục:

- Còn về việc ta có vào được Thiên Sơn tông hay không thì dựa vào bản thân ta, thực lực của ta chứ không cần Nguyệt trưởng lão ngươi ra mặt.

Thấy Thu Sơn nói vậy, cả Nguyệt trưởng lão cùng Hồ trưởng lão liền nhíu mày nghi ngờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK