Thu Sơn hắn thực sự rất tức giận, nhưng điều này khiến hắn càng phải bình tĩnh hơn, hắn tiến lại gần Tử Ảnh nhìn gương mặt nàng một lát.
- Bẩm Tông chủ cùng các vị trưởng lão, Thu Sơn với chúng ta không thù không oán, hôm qua đi dạo gặp hắn trên đường, hắn thấy Tú Ảnh xinh đẹp nên tiến lại trêu ghẹo, ta có ngăn hắn lại nhưng hắn liền lôi thân phận đệ tử của Hồ trưởng lão ra uy hiếp, Tú Ảnh nàng vì phản kháng nên mới bị hắn đánh thành ra như vậy, mong Tông chủ cùng các vị trưởng lão minh xét.
Đình Duy Vũ một hơi đổ cho Thu Sơn toàn bộ tội lỗi, đúng là nói dối không chớp mắt a.
- Mong tông chủ cùng các vị trưởng lão minh xét.
Minh Hạo Kỳ cũng thêm vào, đây là kế hoạch của họ a.
- Thu Sơn, ngươi làm càn!!!
Một vị trưởng lão đứng dậy quát.
Theo Thu Sơn biết thì đây là Nhị trưởng lão của Thiên Sơn tông, Chu trưởng lão. Thu Sơn hắn còn biết Minh Hạo Kỳ cũng vì có lão làm chỗ dựa mới dám tự tung tự tác như vậy, nhưng lần này bọn chúng chọc nhầm người rồi a.
Thu Sơn sắc mặt vẫn bình tĩnh, hắn từ từ nói:
- Chu trưởng lão hà tất nóng vội như vậy? Ngài chưa phân biệt phải trái chỉ nghe lời một bên mà đưa ra kết luận, đến cả Tông chủ ngài cũng cướp quyền sao?
- Ngươi... Chẳng phải mọi chuyện đã rõ ràng rồi sao? Còn phải phân biệt gì nữa chứ?
Chu trưởng lão tức giận quát.
- Nếu ta nói... câu chuyện này là bịa đặt, ngài tin không?
Thu Sơn mỉm cười hỏi.
- Chúng ta đều nói thật, phải không... Tú Ảnh?
Đình Duy Vũ quăng cho Tú Ảnh một ánh mắt lạnh lẽo.
Tú Ảnh sợ hãi cúi đầu xuống, nàng âm thầm xin lỗi Thu Sơn.
- Đ...đúng là vậy.
Tú Ảnh lí nhí đáp, nàng thật sự không muốn làm vậy nhưng... nàng bị ép a.
- Không cần giả bộ, Tông chủ, ngài ở đây là cao nhất, mắt nhìn của ngài cũng tốt nhất, vậy ngài thử nhìn xem vết thương trên má của Tú Ảnh có gì lạ?
Thu Sơn không mặn không nhạt nói.
Tông chủ liền liếc qua Tú Ảnh, nàng chỉ lướt qua nhưng đối với nàng là đủ rồi a.
- Đều là vết bầm tím do người có cảnh giới Luyện khí tầng 9 gây ra.
Tông chủ đáp, nàng cũng không biết vì sao Thu Sơn lại hỏi chuyện này.
Thu Sơn thì thiếu chút nữa ngã lộn xuống đất, hắn không ngờ Tông chủ lại không hiểu ý hắn.
- Tông chủ quả nhiên có mắt nhìn, nhưng ý của ta là ngài có thể so sánh vết thương với nhau được không?
Thu Sơn cố gắng bình tĩnh nói, chả lẽ mấy người cứ phải để ta nói toạc hết ra mới hiểu hay sao chứ?
Nghe lời nói của Thu Sơn, ánh mắt mọi người đều tập trung lên gương mặt của Tú Ảnh khiến nàng cực kỳ xấu hổ.
Bỗng Hồ trưởng lão mắt sáng lên giường như đã biết chuyện gì đó:
- Hình... hình như vết thương bên má trái...
- Chính xác!
Thu Sơn không để sư phụ hắn nói hết liền chen vào.
- Vết bầm tím bên má trái Tú Ảnh đậm hơn so với má phải nàng, điều đó chứng tỏ người ra tay thuận tay trái. Còn nữa, mọi người có hiểu vì sao ta biết người ta tay thuận tay trái hay không?
Thu Sơn hỏi mọi người xung quanh.
- Chuyện này...
- Ngươi biết không?
- Ta... ta không biết...
- Kì lạ, không phải hắn đang cố nói bừa chứ?
Mọi người xung quanh bàn tán nhưng rốt cuộc cũng không có ai biết câu trả lời.
Thấy vậy Thu Sơn nhìn Tông chủ cùng các vị trưởng lão, mọi người ai nấy đều né tránh ánh mắt hắn.