- Haiz, rốt cuộc chỉ có ta với ngươi thôi a.
Thu Sơn thở dài nói với Tiểu Điêu.
- Lão đại muốn chơi đùa 1 chút không?
Tiểu Điêu đột nhiên hỏi Thu Sơn.
- Chơi đùa? Ngươi muốn chơi gì?
Thu Sơn có chút hứng thú, hắn đang cực kỳ buồn chán a.
- Ta và Lão đại liền tỉ thí 1 hồi, Lão đại thấy sao?
Thu Sơn nghe Tiểu Điêu nói thì mày hắn nhíu lại, thì ra con chim này muốn đánh nhau với hắn a.
- Ngươi có đùa không vậy? Ngươi là yêu thú Lục biến cửu trọng đó, ta chỉ là Nguyên anh hậu kỳ, ngươi bảo ta lấy gì đánh ngươi đây?
Nếu là Ngũ biến hắn còn dám đánh, chứ Tiểu Điêu là Lục biến cửu trọng, vậy thì đánh cái gì chứ?
- Lão đại, chỉ là chơi đùa thôi, ta cũng sẽ nương tay mà.
Tiểu Điêu ngạo mạn nói.
Thu Sơn nhìn cái bản mặt kiêu căng của Tiểu Điêu khiến hắn cũng muốn giáo huấn nó 1 trận, hắn hất vai 1 cái, Tiểu Điêu lập tức vỗ cánh bay lên không trung.
- Được a, ta muốn xem xem ngươi làm sao nương tay với ta.
Thu Sơn 1 quyền nhanh chóng lao vụt tới Tiểu Điêu, hắn hoàn dùng 6 phần sức lực, hắn biết Tiểu Điêu không phải dạng tầm thường a.
- Chút tài nhỏ.
Tiểu Điêu chợt cả người được bao bọc trong lửa, kích thước cũng phải lớn hơn gấp 10 lần.
- Ầm!!!
1 quyền Thu Sơn đánh trúng Tiểu Điêu nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng thì hắn ngay lập tức phải thu tay lại.
- Ai da, tay của ta.
Thu Sơn không ngờ Tiểu Điêu cứng đến vậy, tay của hắn cảm giác như muốn gãy vụn ra vậy.
- Lão đại, ngài ăn chưa đủ no hay sao mà đánh không có chút sức nào vậy?
Tiểu Điêu hả hê nói.
- Con chim chết tiệt, coi ta làm thịt ngươi.
Thu Sơn lấy là Tinh Không Kiếm lao tới chém Tiểu Điêu, Thiên Sơn tông ngày hôm nay được 1 phen náo loạn, Thu Sơn cùng Tiểu Điêu "chơi đùa" tạo ra những tiếng vang kinh động đến mọi người vậy nên hắn đã bị sư phụ mắng 1 trận xối xả.
Thu Sơn cũng được thêm 1 bài học, hắn sẽ không bao giờ bị con chim chết tiệt này khiêu khích nữa, không chỉ phòng ngự của Tiểu Điêu mà tốc độ của nó còn cực kỳ kinh khủng, tuy nhiên Thu Sơn còn chưa tung hết sức, hăn còn có Long Hóa cùng Chu Tước Dực, nếu không muốn bị lộ thì hắn đã cho Tiểu Điêu 1 trận đòn nhừ tử rồi.
- Con chim chết dẫm nhà ngươi hại ta bị sư phụ mắng, ngươi hài lòng rồi chứ?
Thu Sơn bực tức nói.
Nếu Diệp Băng Băng không nói đỡ cho Thu Sơn thì giờ này hắn vẫn đang phải nghe sư phụ giáo huấn a.
- Lão đại rất mạnh nhưng có lẽ vài năm nữa mới đánh lại ta.
Tiểu Điêu chế giễu Thu Sơn.
Thu Sơn cũng tức giận nhưng không phải Tiểu Điêu nói sai, nhưng nó cũng không phải hoàn toàn là đúng a.
- Còn 3 tháng nữa, ta nên làm gì đây?
Thu Sơn chán nản nói.
Hắn phải ở Thiên Sơn Tông 3 tháng nữa, trong thời gian này hắn thật sự không có việc gì để làm, hắn cũng muốn vào phó bản hệ thống nhưng cứ nghĩ ải tiếp theo là thứ còn kinh khủng hơn cả Hắc Thần Lang khiến hắn e ngại không muốn vào nữa.
- Khoan đã, ta cũng còn có 1 việc phải làm a.
Thu Sơn bỗng vỗ trán 1 cái, hắn đã quên béng mất chuyện này rất lâu rồi.
- Lão đại, ngài muốn làm gì vậy?
Tiểu Điêu hỏi Thu Sơn.
- Đi thôi Tiểu Điêu, trên đường sẽ kể ngươi nghe.
Thu Sơn gấp gáp nói.
Sau đó Thu Sơn đến gặp sư phụ hắn nói hắn lại muốn rời Thiên Sơn Tông nhưng hắn hứa 3 tháng sau sẽ trở lại, ban đầu Hồ trưởng lão còn ngăn cản hắn nhưng sau đó cũng biết hiện tại Thiên Sơn Tông đối với hắn đúng là nhàm chán thật. Thu Sơn lại đi từ biệt từng người một, mọi người nghe Thu Sơn nói đây là chuyện gấp cũng không níu giữ hắn, chỉ dặn hắn rằng nhất định 3 tháng sau phải trở về.
Thu Sơn đi ngay trong ngày hôm đó, chính xác hơn là sau khi từ biệt mọi người hắn liền lên đường ngay lập tức.