• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thì ra là vậy, anh bạn này đúng là có trí nhớ siêu phàm, kiến thức uyên bác", Vương Bồi Thành lại cảm thán một câu, lúc này ông ấy đã mơ hồ có tâm lý bái phục người thanh niên đang đứng trước mặt này, đã lâu rồi không gặp được một thanh niên giỏi như vậy.

"Ông Vương quá khen rồi", Đinh Dũng không hề tự cao tự đại mà nói.

"Ông chủ Tôn...", Đinh Dũng bỗng nhiên chuyển tầm mắt về phía Tôn Đại Phúc, ý như không nói cũng hiểu.

Tôn Đại Phúc nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

"Cháu trai à, cháu đã có bút tích gốc của thầy Vương rồi, vậy chuyện năm triệu cứ cho qua đi", Tôn Đại Phúc ngượng ngùng nói. Cho dù lúc này tâm trạng của ông ta còn khó chịu hơn cả bố ruột chết, nhưng là một thương nhân, bây giờ ông ta bắt buộc phải giảm tổn thất đến mức thấp nhất. Nếu như có thể khuyên Đinh Dũng bỏ qua ý nghĩ về năm triệu đó thì ông ta cũng không phải lỗ quá nặng, dù gì bút tích gốc của Vương Hi Chi nếu như không có Đinh Dũng thì rất có khả năng mãi mãi không bao giờ xuất hiện.

"Ông chủ Tôn, chuyện gì ra chuyện đó, bút tích của thầy Vương là do ông tặng cho tôi, nếu muốn trách thì trách ông có mắt như mù. Nhưng năm triệu đó của bố tôi là chuyện chúng ta đã thỏa thuận xong xuôi, tôi khuyên ông chủ Tôn hãy giao ra đi. Nếu không truyền ra ngoài, sau này còn ai đến chỗ ông chủ Tôn mua hàng nữa đây", Đinh Dũng nói không nặng không nhẹ. Anh đương nhiên có thể không cần năm triệu đó, nhưng cái kiểu tiểu nhân đắc ý của Tôn Đại Phúc trước đó làm anh không ưa nổi. Không ưa thì phải báo thù, trước giờ Đinh Dũng vẫn nhỏ nhen vậy đó.

Mặt mày Tôn Đại Phúc hết xanh rồi đỏ, hoàn toàn nảy sinh lòng hận thù với Đinh Dũng rồi. Nhưng bây giờ trước cửa tiệm nhiều người như vậy, trong đó có rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn ở thành phố Kim Châu này, ông ta cũng không dám làm ra chuyện gì trước mặt những người đó.

Vậy nên chỉ do dự trong chốc lát, Tôn Đại Phúc cắn răng lấy cái thẻ ngân hàng lúc trước Hàn Thành Sơn đưa cho ông ta ra, và cả tranh chữ của Âu Dương Tu.

"Tiền... cậu cầm lấy đi", Tôn Đại Phúc đưa thẻ và tranh chữ của Âu Dương Tu cho Đinh Dũng, nghiến răng nói. Ý tứ uy hiếp trong lời nói người sáng suốt đều nghe ra được.

Nhưng mà Đinh Dũng cũng chẳng thèm quan tâm. Uy hiếp anh? Đúng là không biết chữ chết viết thế nào mà!

"Bố, bố giữ thẻ đi. Tranh chữ thì con sẽ mang về", Đinh Dũng đưa thẻ cho Hàn Thành Sơn.

Nhưng ai ngờ được Hàn Thành Sơn còn không chạm vào, đẩy thẻ ngược lại về trong tay Đinh Dũng, cười nói: "Tiểu Dũng, cái thẻ này thật tình bố không dám nhận, con dùng tiền trong thẻ đi khám bệnh cho Tiểu Tuyết, mua quần áo cho bản thân. Dù gì thì bây giờ tiền trong thẻ đều là của con rồi".

Hàn Thành Sơn bây giờ càng nhìn càng thấy thuận mắt, luôn cảm thấy như mình đã nhặt được một món đồ quý. Tìm cách lấy được bút tích Vương Hi Chi cho ông ta đã đành, còn thay ông ta xả hết cục tức này, trả lại nguyên đai nguyên kiện sự sỉ nhục mà Tôn Đại Phúc mang đến cho ông ta. Sống hơn nửa đời người rồi, lần đầu tiên Hàn Thành Sơn cảm thấy dễ chịu như vậy.

"Bố, không được đâu...".

"Sao lại không được! Bố là bố con hay con là bố của bố? Số tiền này bắt buộc con phải nhận, không nhận bố sẽ bắt Phương Nhiên ly hôn với con. Đã nghe thấy chưa?".

Hàn Thành Sơn trừng mắt một cái, giở tác phong của một tên lưu manh lão luyện ra, Đinh Dũng cười không được khóc cũng không xong.

"Vậy được ạ".

"Tiểu Dũng, con về trước, tối nay bố phải đến nhà ông Vương", Hàn Thành Sơn tươi cười trở lại, vừa mới có được bút tích Vương Hi Chi, đương nhiên khó mà nhịn được rồi.

Đinh Dũng gật đầu, đưa mắt nhìn Vương Bồi Thành và Hàn Thành Sơn rời đi.

Đợi sau khi Vương Bồi Thành và Hàn Thành Sơn rời khỏi, Đinh Dũng còn lượn lờ ở phố đồ cổ thêm một vòng, vì để khích người của Tôn Đại Phúc ra tay, anh còn cố ý đi loanh quanh một vòng ở mấy ngõ hẻm vắng vẻ. Kết quả là không biết làm sao mà hai người đi theo sau từ khi Đinh Dũng bước ra khỏi Tụ Bảo Các lại đi vòng về.

Với tình trạng hiện tại của Đinh Dũng, mặc dù vẫn chưa hồi phục đến trạng thái đỉnh cao, nhưng hồn vía của anh mạnh đến nhường nào chứ, trong vòng chu vi mười trượng (một trượng ~ 33,3 mét) có bất cứ động tĩnh gì thì cũng nằm trong tầm kiểm soát của anh. Những người này muốn âm thầm ra tay với anh thì chắc chắn chỉ có đường chết. Chỉ không biết rốt cuộc những người này đang âm mưu điều gì, âm thầm đi theo nhưng không hề ra tay.

"Xem như hai người mạng lớn", Đinh Dũng nhếch mép, gật đầu nhẹ, cảm nhận được hai người phía sau bỏ đi, anh nhíu mày, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rời khỏi phố đồ cổ.

Nhưng mà Đinh Dũng vừa mới ra khỏi phố đồ cổ, sau lưng lại có thêm vài vị khách không mời mà theo sau. Một nhóm người cao to vạm vỡ mặc ba lỗ đen, trên người xăm rồng vẽ phượng nhìn chằm chằm vào Đinh Dũng đang đi phía trước. Kẻ cầm đầu hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ nham hiểm, nói: "Thằng nhãi này cuối cùng cũng ra rồi!".

"Bắt nó đến đây!", ánh mắt tên đầu trọc cầm đầu nham hiểm, nhìn qua là biết không phải thứ hiền lành gì. Hắn ra lệnh một tiếng, bảy tám gã đàn ông đằng sau lập tức xông về phía Đinh Dũng.

Chỉ có điều mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Đinh Dũng, cảm nhận được bảy, tám gã đàn ông ở phía sau, anh không khỏi nhíu mày, rốt cuộc là ai đang muốn đối phó mình? Là người của Tôn Đại Phúc, là Kỳ Thụy Phong hay là Viên Thiếu Khang?

Cẩn thận nhớ lại, hình như anh có mâu thuẫn với cả ba người này. Nhưng Đinh Dũng cũng chẳng thèm nghĩ kĩ, cho dù ai muốn đối phó mình, dám có suy nghĩ không an phận với Đinh Dũng, anh không ngại xóa tên đối phương khỏi Kim Châu từ nay.

Vù...

Một cơn gió lao vút đến, một gã đàn ông khuôn mặt hung dữ, vóc người cường tráng vạm vỡ một mình xông lên trước, không thèm nói tiếng nào, vươn tay nắm chặt bả vai Đinh Dũng.

Cơ thể Đinh Dũng vốn gầy yếu, nếu đổi lại là lúc trước bị gã đàn ông này siết chặt bả vai thì chắc chắn đã mất đi năng lực phản kháng. Nhưng Đinh Dũng của ngày hôm nay, không phải là tên ở rể trói gà không chặt, để mặc người ức hiếp như ngày trước. Gã đàn ông muốn đánh lén từ phía sau, nhưng lại không hề nghĩ đến việc mọi cử động của bọn họ đều trong tầm kiểm soát của Đinh Dũng.

Nghĩ đến đây, Đinh Dũng nghiêng người tránh, ngay sau đó xoay người lại đá một phát lên ngực gã đàn ông.

Bịch! Gã đàn ông ước chừng cũng phải hơn năm mươi cân vậy mà lại bị Đinh Dũng đá một phát văng ra xa, vẽ một đường cong trên không, rơi xuống đất cái bịch. Nụ cười ác độc trong chốc lát biến thành vẻ mặt đau khổ.

"Anh Hai!", nhìn thấy anh Hai bị đá một phát ngã lộn cù mèo trên mặt đất, những tên khác đều bị Đinh Dũng làm cho sợ hãi.

Gã đàn ông được gọi là anh Hai khóe miệng rỉ ra một dòng máu tươi, ôm chặt ngực, trên mặt mang theo vẻ đau khổ, nghiến răng hét lên từng từ từng chữ một: "Thằng nhãi này có chút bản lĩnh, cùng xông lên, xử đẹp cái mạng chó của nó cho tao!".

"Vâng!".

"Mọi người cùng xông lên!".

Mấy tên này bình thường ức hiếp người khác quen rồi, nhìn thấy anh Hai bị đánh tất nhiên sẽ không chịu bỏ qua. Với cả thằng nhãi trước mặt lại là người đại ca chỉ đích danh phải bắt về được, bọn họ liếc nhìn nhau rồi lập tức xông lên.

"Tự tìm đường chết!", Đinh Dũng cười khẩy một tiếng, nhìn mấy tên đang xông qua, híp mắt một cái. Quá chậm!

Vèo! Không đợi mấy tên này xông đến, Đinh Dũng đã hóa thành một cái bóng chủ động xông lên, tiếng gió rít tát vào mặt, mấy gã đàn ông không kịp phản ứng, Đinh Dũng đã đến ngay trước mặt.

Võ công trong thiên hạ duy nhất chỉ có tốc độ nhanh là không thể phá giải, tốc độ của Đinh Dũng nhanh như tia chớp. Tên cầm đầu trong nhóm đó là một gã đàn ông tóc dài, tên này vốn đang mặt mày dữ tợn xông về phía trước, đột nhiên bị một trận gió to đập vào mặt, ngay sau đó trước mắt tối sầm, ánh sáng bị một nắm đấm nhìn có vẻ gầy yếu che lại, chiếu lên mặt hắn ta.

Gã đàn ông tóc dài lộ ra vẻ sợ hãi, đang tính chạy trốn thì nắm đấm đã vung xuống, mạnh mẽ đấm thẳng lên mặt hắn.

Răng rắc! Chỉ nghe thấy một tiếng giòn giã, xương mũi của gã đàn ông tóc dài bị Đinh Dũng đánh gãy bằng một đấm, máu tươi chảy ra như vòi phun. Đinh Dũng không hề dừng lại, bóng người như ma quỷ di chuyển đến cạnh một người khác, lại đấm một cái, quật tên đó ngã thẳng xuống đất.

Bịch, bịch, bịch...

Một chuỗi âm thanh trầm đục vang vọng, không đến một phút, bảy, tám gã đàn ông thân hình vạm vỡ đã bị Đinh Dũng hạ gục toàn bộ. Nhìn mấy tên nằm dài dưới đất kêu rên, trong mắt Đinh Dũng toàn là lạnh lẽo, đá đại một phát vào tên nào đó, nói: "Ai cử bọn mày đến?".

"Là... là...", ánh mắt tên đó đầy vẻ sợ hãi, tựa như muốn cầu cứu đồng bọn.

Thấy vậy Đinh Dũng nhíu mày một cái, túm lấy cổ áo của tên đó, trong mắt lóe lên một luồng sát khí khủng khiếp. Năm nghìn năm nay không biết anh đã giết bao nhiêu người, nếu như tên này hồ đồ ngu xuẩn, anh cũng không ngại giết thêm một mạng.

Gã đàn ông đó bị luồng sát khí đó phả thẳng lên mặt, dường như bị lạc vào nơi đầy thi thể và biển máu, Đinh Dũng như ma quỷ từ bước ra âm ti địa ngục. Tên đó lập tức sợ đến tè ra quần, hai chân run rẩy ướt hết cả quần, vội vàng hoảng sợ nói: "Tao nói, tao nói. Là đại ca muốn bắt mày, đại ca bảo bọn tao bắt mày về!".

"Đại ca của bọn mày là ai?!", nghe tên đó nói, Đinh Dũng híp mắt hỏi.

"Lão tứ, mày muốn chết hả? Nếu như để đại ca biết...", đồng bọn của tên đó vừa muốn quát mắng, đột nhiên nhận ra một ánh mắt sắc lạnh mạnh mẽ quét qua, lời nói đến miệng rồi gắng gượng nuốt ngược vào.

Tên đó đã sớm bị dọa cho vỡ mật, đâu còn dám giấu giếm che đậy gì, vội vã nói: "Đại ca là, là người của Hội Hắc Mã!".

"Hừ, thằng nhãi, đại ca tao là người của Hội Hắc Mã, biết rồi thì còn không mau khoanh tay chịu trói, theo bọn tao về gặp đại ca. Nếu không thì mày có võ công cũng vô ích!", gã đàn ông lúc nãy bị Đinh Dũng đánh gãy mũi ngọ nguậy bò dậy, dường như thân phận đại ca Hội Hắc Mã cho hắn thêm lòng tin, hắn ôm bịt mũi hung dữ nói: "Tao nghĩ chắc mày có nghe đến hội Hắc Mã nhỉ?! Nếu không muốn chết thì bây giờ dập đầu hai cái trước mặt tao, có thể tao sẽ nói tốt vài câu trước mặt đại ca, đến lúc đó... Ây ya!".

Còn chưa đợi tên đó nói hết câu, Đinh Dũng đã nắm chặt bả vai rồi ngay sau đó cho một nắm đấm vào cái xương mũi bị lệch của hắn, đấm về vị trí ban đầu.

"Áu, đau chết tao rồi!", tên đó ôm mũi, máu tươi chảy dọc ra theo kẽ hở ngón tay, rơi từng giọt tí tách xuống đất, dọa những tên khác sợ gần chết.

"Hội Hắc Mã? Xem ra là Viên Thiếu Khang cử bọn mày đến đúng không?", Đinh Dũng chắp tay sau lưng, ánh mắt tràn ngập sát khí híp lại, lạnh lùng nói: "Mấy đứa bọn mày đưa tao đi gặp chủ của bọn mày!".

"Được, được, đừng đánh nữa!", tên bị dọa tè ra quần vội vàng giơ hai tay lên, hắn biết người mình không phải đối thủ của Đinh Dũng, thay vì ở đây bị đánh, thì chi bằng đưa Đinh Dũng về gặp đại ca của bọn chúng, vậy nên mặt hắn đầy sợ hãi nói: "Bên này, bên này, tao đưa mày đi, đừng đánh tao!"

Đinh Dũng đi theo mấy tên đó đến một con ngõ nhỏ vắng vẻ. Thấy đầu ngõ có hai chiếc xe sang đang đỗ, ánh mắt Đinh Dũng lóe lên, xem ra Viên Thiếu Khang cũng ở đây, vừa hay thù cũ nợ mới cùng tính một lượt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK