Là quản lý của Thiên Hương Các, việc này cô ta không thể không chú ý đến, đặc biệt là khi mà hai bên đều là những người mà cô ta không thể đụng tới.
Đừng nói là Trương Lão Đại bá đạo nhất thành phố Kim Châu.
Mà người thần bí đang ngồi ở Thiên Tự Nhất Hiệu, cũng là người mà cô ta không thể đụng tới.
“Anh, bên trong đó quả thực có người.
Quy định chỗ chúng ta không phải anh không biết.
Em đổi phòng cho các anh được không ạ?”
“Nhị ca, hay là… anh xem?” Người đàn ông để đầu ba phân trông mặt rõ vẻ hung tợn nhìn Quỳnh Hi qua đôi mắt ti hí sau đó lên tiếng nói với gã đàn ông trọc đầu.
Gã đàn ông trông thô kệch này là đàn em của gã đàn ông đầu trọc.
Từ sau khi tới Thiên Hương Các một lần là hắn đã muốn có được Quỳnh Hi, nhưng ngặt nỗi Quỳnh Hi cũng không dễ mắc lừa cho nên hắn vẫn chưa thể làm gì.
Bây giờ khó khăn lắm mới kiếm được cơ hội thể hiện trước mặt Quỳnh Hi, gã đàn ông thô kệch kia đương nhiên sẽ dốc hết sức.
Đôi mắt hắn đảo điên liếc đi liếc lại.
Hắn nhìn gã đàn ông đầu trọc rồi nói tiếp: “Nhị ca, cô Quỳnh Hi đã nói rồi, Địa Tự Nhất Hiệu cũng không kém hơn Thiên Tự Nhất Hiệu đâu…”
“Mẹ kiếp, mày có biết hôm nay Trương Lão Đại mời ai đến không hả?” Gã đàn ông trọc đầu căn bản không giữ thể diện cho gã đàn ông thô kệch kia mà cứ thế đẩy cửa lên giọng dữ dằn nói: “Hôm nay cho dù phải thế nào thì chúng ta cũng phải lấy bằng được Thiên Tự Nhất Hiệu.
Ai cũng không cản được.
Quản lý Quỳnh, biết điều thì mau mở cửa ra đi.”
“Nếu không Trương Lão Đại của bọn tôi đến thì đừng nói là cô, cho dù chủ của cô là Vương Nhã Chi đến thì cũng không có tác dụng đâu.” Gã đàn ông trọc đầu nhìn Quỳnh Hi chằm chằm, ánh mắt tỏ rõ vẻ tôi độc đáng sợ.
Cảm nhận được ánh mắt đáng sợ của gã đàn ông trọc đầu, Quỳnh Hi không khỏi lẩm nhẩm.
Cô ta có vẻ như đã bị làm khó nên đang định gõ cửa gọi mấy người phía Đinh Dũng ra thì cánh cửa làm bằng gỗ hương đỏ đột nhiên bị đẩy ra.
Tống Long đi từ trong ra, thấy bên ngoài có nhiều người, hắn không khỏi cau mày rồi lạnh lùng lên tiếng: “Các người muốn làm gì?”
“Mẹ kiếp, dám đạp ông đây à?” Gã đàn ông đầu trọc nhìn Tống Long thu chân về, hắn ta còn cho rằng Tống Long sợ hắn nên bật cười với vẻ mặt hống hách thấy rỗ.
Hắn giơ tay vỗ vỗ về phía mặt của Tống Long rồi cười giảo hoạt: “Mẹ kiếp, gan mày không vừa nhỉ.
Đánh cho tao.”
“Thằng khốn khiếp, dám vô lễ với Nhị Ca tao à? Muốn chết phải không?”.
Được tại ~ TRUМt rцyen.
мE ~
“Giết nó.”
Cả đám người cùng xông lên nhìn Tống Long với vẻ mặt bất thiện.
Quỳnh Hi thấy thế thì sợ hãi, cô ta vội lùi sau hai bước, nói: “Nhị ca, đừng ra tay, có gì từ từ nói.”
“Nói cái mẹ gì mà nói.
Trương Lão Đại đến chỗ các cô dùng bữa đã là cho các cô thể diện rồi.” Gã đàn ông trọc đầu hằn học nhìn Quỳnh Hi, sau đó lập tức nhìn Tống Long và nói với giọng mỉa mai: “Biết tao là ai không hả? Dám đạp tao, mày muốn chết phải không? Anh em, giết chết nó cho tôi.”
“Đợi đã.” Tống Long nắm chặt tay nhìn chằm chằm vào bảy tám gã đàn ông đang vây quanh mình, sau đó hắn dừng lại ở gã đàn ông đầu trọc.
Hắn định nói ‘mày có biết bên trong là ai không?’ nhưng hắn biết rằng Kim Vô Đạo không muốn ai biết ông lão tới Kim Châu, nên hắn chỉ có thể nghiến răng rít lên: “Tao đi hỏi đã.
Cùng lắm thì đổi phòng cho bọn mày thôi.”
“Muộn rồi.” Gã đàn ông trọc đầu cười ha hả, hắn giơ tay ra vỗ vào mặt Tống Long: “Bây giờ biết sợ rồi à? Vừa rồi mày to gan lắm cơ mà.”.