• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đinh Dũng, anh đừng để ý”, Hàn Phương Nhiên nghiến răng bặm môi.

Cô không ngờ rằng Lâm Bân lại có thể nói ra những lời thế này nên trong lòng không khỏi áy náy.

Cô vội ngồi xuống rồi cười miễn cưỡng nói: “Mau ngồi xuống thôi”.

“Yên tâm đi, anh không sao”, Đinh Dũng lắc đầu đáp lời.

Anh sẽ không để ý tới chuyện này nhưng tên này mà còn tiếp tục gây sự thì Đinh Dũng phải nói rõ ràng với hắn.

Cái ý đồ đen tối của Lâm Bân, Đinh Dũng biết thừa.

Muốn cướp vợ anh phải hỏi nắm đấm của anh trước cái đã.

“Cắt.


Người ta còn đè đầu cưỡi cổ anh thế rồi mà anh còn không quan tâm à.

Thật không biết anh có phải là đàn ông nữa không”, thấy Đinh Dũng đột nhiên thản nhiên như vậy, Dương Phàm bĩu môi châm chọc.

Nghe Dương Phàm nói thế, Đinh Dũng nhướng mày nhìn cô nghiêm nghị, nói: “Liên quan tới cô à?”
“Không liên quan nhưng tôi và Hàn Phương Nhiên…”, Dương Phàm bất bình, không ngờ Đinh Dũng lại có thể nói với mình bằng giọng điệu như vậy nên cô rất tức giận.

Thế nhưng còn chưa kịp nói xong thì đã bị Đinh Dũng ngắt lời: “Đã không liên quan thì im đi, ăn thêm và bớt lời mới sống lâu được”.

“Anh! Anh! Anh… Phương Nhiên, cậu xem anh ta kìa”, Dương Phàm bĩu môi nhìn sang Hàn Phương Nhiên cầu xin sự trợ giúp.

Hàn Phương Nhiên cười bất lực rồi gõ gõ vào đầu Dương Phàm: “Được rồi, Đinh Dũng chỉ là trêu cậu chút thôi”.

“Ôi chao, anh Xà, anh đến rồi ạ?”, nghe thấy tiếng gọi, Lâm Bân vội vàng quay đầu nhìn, thấy ba gã đàn ông đang đi tới thì sắc mặt anh ta thay đổi hẳn.

Anh Xà là tên du côn có tiếng gần đây, chuyên ỷ mạnh bắt nạt yếu.


Lâm Bân chỉ là một quản lý cỏn con, không dám đắc tội với một đại ca như vậy.

Ba gã đàn ông đều mặc quần đùi áo đen, cánh tay xăm trổ hoa hoè hoa sói, cầm đầu là anh Xà, thân hình lực lưỡng, trên cánh tay hắn còn có rất nhiều sẹo dài và còn xăm trổ hình con rồng đen.

Trông đã thấy hung tợn lắm rồi.

“Hai anh em của anh đây muốn ăn món tủ của nhà hàng chứ không phải đến chơi không”, anh Xà nheo mắt lại vỗ vào vai Lâm Bân rồi nói tiếp: “Còn không mau sắp chỗ cho mấy anh đây?”
“Đây… chỗ em hiện giờ hết chỗ rồi ạ”, Lâm Bân nói với vẻ bị làm khó.

Hôm nay buôn may bán đắt, các chỗ đã hết sạch, vị trí mà Đinh Dũng và Hàn Phương Nhiên ngồi là do anh ta hẫng về được để chiêu đãi Hàn Phương Nhiên.

Ai ngờ tên anh Xà này lúc này lại tới đây.

“Cái gì? Hết chỗ rồi?”, anh Xà cau mày, vỗ vào vai Lâm Bân rồi nói với giọng lạnh tanh: “Ý của cậu là bảo mấy anh này đi về à?”
Bị anh Xà tóm vai lại, Lâm Bân ứa mồ hôi trán.

Anh ta sợ hãi nhìn anh Xà, mắt đảo một vòng rồi lại nhìn sang chỗ Đinh Dũng và nghiến răng nói: “Vốn dĩ em để chỗ cho các anh rồi nhưng vừa có người đến đòi bằng được chỗ đó.

Em không đụng được tới người ta nên…”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK