• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mày dám đánh tao, mẹ kiếp, mày muốn chết à?”, cô gái ăn mặc loè loẹt ôm má nhìn Đinh Dũng chằm chằm, ánh mắt hằn học đằng đằng sát khí.

Cô ta hét lên với gã thanh niên áo hồng: “Vũ thiếu gia, thằng này đánh em”.

“Phế thằng đấy cho tôi”, gã thanh niên áo hồng đạp cho Vương Siêu một cái rồi phất tay áo, đi tới bên cô gái ăn mặc loè loẹt kia và cười nói với giọng nhẹ nhàng: “Ai hả, ai dám đánh em?”
“Hừ, như vậy mà anh còn cười được.

Mặt em sưng cả lên rồi đây này”, cô gái ăn mặc loè loẹt bĩu môi, nhìn Đinh Dũng với vẻ mặt tức tối hằn học.

Cô ta căm phẫn nói: “Chính là hắn ta, Vũ thiếu gia, em muốn hắn ta phải chết”.

Ninh thiếu gia nhìn theo hướng tay cô gái kia chỉ, khi thấy Đinh Dũng đang ôm Đinh Tuyết thì mặt hắn biến sắc.

Thế nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Dương Phàm và Hàn Phương Nhiên đằng sau Đinh Dũng.

Hắn chợt điếng người.

Dung mạo của Dương Phàm và Hàn Phương Nhiên cũng không hề thua kém so với Đinh Tuyết, ba người đúng là nghiêng nước nghiêng thành, mỗi người một vẻ.

Đinh Tuyết thuần khiết và mềm mỏng còn Hàn Phương Nhiên lại nền nã.


Khi đôi mắt của Vũ thiếu gia hướng tới Dương Phàm, nhìn từng đường cong đốt mắt của cô, hắn cứ thế liếm miệng.

“Anh là ai? Cô ấy chính là người mà Viên thiếu gia đích thân dặn phải đưa tới.

Anh còn không giao người ra?”, Ninh thiếu gia liếm liếm môi rồi nhìn Đinh Dũng với sắc mặt độc đoán.

“Đinh Dũng, anh đừng lo chuyện bao đồng…”, Dương Phàm khẽ nói, nhưng cô còn chưa nói xong thì Đinh Dũng đã lạnh nhạt đáp lại: “Đó là em gái tôi”.

“Hả? Em gái anh?”, Vũ thiếu gia giật mình nhưng ngay sau đó hắn ta lại cười phá lên: “Anh có lẽ là biết Viên thiếu gia chứ? Em gái anh mà đi theo Viên thiếu gia thì người làm anh như anh cũng không thiếu đồ ăn ngon, quần áo đẹp đâu.

Anh còn là…”
“Câm cái miệng thối của mày lại.

Công tử của Thiên Hương Các từ bao giờ lại thành chó săn cho Viên thiếu gia hả?”, Đinh Dũng nheo mắt lại, lạnh lùng lên tiếng: “Tao thấy Thiên Hương Các chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi”.

Nói rồi, Đinh Dũng kéo Đinh Tuyết và Hàn Phương Nhiên đi ra ngoài.

Xoẹt! Bóng người Đinh Dũng nhanh chóng di chuyển.

Ngay sau đó gã đàn ông áo tím cầm đầu la hét thất thanh.

Hắn bay ra ngoài, mũi còn đầy máu rồi cứ thế gãy luôn cả sống mũi, ngã vật ra đất.


Đây chính là lần đầu tiên Đinh Dũng chủ động ra tay.

Sau vài ngày nghỉ ngơi, cơ thể anh đã vượt qua sức mạnh của người thường, đạt tới cảnh giới của võ sĩ tầng thứ năm và có thể phát huy được thực lực mạnh hơn trước.

Với thể trạng hiện giờ của anh, có đấu với Tần Phong của nhà họ Tần Thị ở Giang Bắc thì cũng không thấy cổ tay đau đớn nữa.

Có lẽ có thể đánh gãy tay của Tần Phong.

Soạt! Tiếng gió khẽ rít.

Bóng người Đinh Dũng di chuyển nhanh đến mức người ta còn chưa kịp nhìn kỹ bóng người.

Đám người này chẳng ai là võ sĩ, cùng lắm thì có thể coi là đám du côn đàn em của Vũ thiếu gia.

Bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Đinh Dũng.

Nếu không phải Đinh Dũng ra tay nương tình thì e rằng đám người này đã đi chầu Diêm Vương rồi.

Bịch, bịch…
Đám bạn xấu của Vũ thiếu gia kẻ nào kẻ nấy ngã lăn ra đất, rất nhanh chóng, bên cạnh Đinh Dũng chỉ còn lại ba cô gái còn những người khác đều nằm la liệt dưới đất.

Hai nhân viên phục vụ cũng không ngoại lệ.

Mặc dù Đinh Dũng hiểu rằng bọn họ cũng vì bị chủ ép nhưng đã ra tay với anh thì chính là kẻ địch của anh.

Đinh Dũng chưa bao giờ là một người nhân từ..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK