Bọn họ đến rồi! Lại còn dẫn theo bao nhiêu người nữa”, Dương Phàm sợ hãi bất an rồi đứng bật dậy.
Cô kéo theo Hàn Phương Nhiên, cả hai người mặt mày sợ hãi, nói: “Phải làm sao bây giờ? Phương Nhiên, chúng ta phải làm sao đây?”
“Đừng sợ, sẽ không sao đâu”, Hàn Phương Nhiên vỗ vỗ tay Dương Phàm nói nhỏ.
Vừa nói, Hàn Phương Nhiên vừa quay đầu nhìn Đinh Dũng.
Không biết vì sao, đột nhiên cô cảm thấy Đinh Dũng có lẽ thật sự có thể giải quyết được việc ngày hôm nay.
Cho dù… trông thì không thể.
Lúc này, Trương Bồi Sơn đã đi tới, bên cạnh hắn còn có sáu gã đàn ông trung tuổi thân hình vạm vỡ cường tráng, ánh mắt như điện.
Tác phong của bọn họ giống y hệt nhau.
“Tôi phải xem xem kẻ nào dám hống hách như vậy, dám…”, Trương Bồi Sơn hắng giọng, khoanh tay trước ngực đứng trước Đinh Dũng, nhưng hắn còn chưa nói xong, Đinh Dũng đã ngẩng mặt lên nhìn hắn đầy hài hước.
Trông thấy khuôn mặt Đinh Dũng, câu nói đến miệng của Trương Bồi Sơn lập tức bị nuốt vào trong.
Dù hắn có nghĩ thế nào cũng không ngờ người ngồi đây lại chính là Đinh Dũng, lúc này trong lòng hắn thầm gào thét, hắn đầm đìa mồ hôi.
“Hừ.
Tiểu tử, tao xem mày còn hống hách cỡ nào?”, Hắc Xà vịn tay vào cái bàn đứng đằng sau, nhìn Đinh Dũng rồi cười châm chọc.
Hắn tỏ vẻ khoái chí vô cùng.
Ở một bên, Hàn Phương Nhiên bặm chặt môi, bàn tay đang nắm lấy tay của Dương Phàm.
Nếu thật sự không thể được thì chỉ có thể nói thân phận của mình là người nhà họ Hàn, hy vọng bọn họ có thể nể mặt nhà họ Hàn mà không tính toán đến việc này.
“Trương đại thiếu gia, đây…”, Hắc Xà bị Trương Bồi Sơn làm cho hoang mang.
Trương đại thiếu gia không phải là người chống lưng cho mình sao? Sao đột nhiên lại thay đổi nhanh như vậy chứ?
Nghe Hắc Xà nói, Trương Bồi Sơn điên tiết.
Hắn thầm chửi đến giờ mà mày còn chưa nhìn ra hay sao? Người này căn bản là người mà chúng ta không thể đụng tới được.
Mày lại dám nói mấy câu đó.
Thế rồi Trương Bồi Sơn kéo tai Hắc Xà, lôi hắn tới bên Đinh Dũng rồi đạp hắn ngã khuỵu xuống đất, nói: “Ông Đinh, tên này không có mắt, đã đụng tới ông.
Ông nói giờ xử lý hắn thế nào ạ?”
“Là giết hay róc xương lóc thịt, con nghe ông hết”, Trương Bồi Sơn tỏ vẻ dữ dằn và đầy quyết tâm.
Nếu như có thể vạch rõ ranh giới với Đinh Dũng thì hắn cũng chẳng ngại giết Hắc Xà.
Hắc Xà run rẩy, vội vàng bò dậy rồi quỳ xuống trước mặt Trương Bồi Sơn, khóc lóc van nài: “Trương đại thiếu gia, mấy năm nay tôi theo Trương đại thiếu gia, không có công lao cũng có khổ lao, cậu không thể…”
“Không muốn chết mà còn không mau xin lỗi ông Đinh đi?”, thấy Hắc Xà quỳ xuống trước mặt mình, Trương Bồi Sơn cau mày, vội vàng đạp Hắc Xà một cái cho hắn quỳ trước mặt Đinh Dũng..