• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào bệnh viện, có thể trông thấy có rất nhiều thiên thần áo trắng mặc áo blouse, người người bận rộn đi lại.

Đinh Dũng và Hồ Đông Hải vẻ mặt nghiêm trọng tới bên ngoài phòng theo dõi bệnh nặng.

Lúc này cánh cửa phòng đóng kín bưng, nhìn vào bên trong qua cánh cửa kính liền thấy vài y bác sĩ và hộ lý mặc đồ bảo hộ, mặt đeo khẩu trang đang đứng trước giường bệnh, thao tác với các loại máy móc.

Trên giường bệnh có một cô gái tuổi chừng hai mươi, thế nhưng Đinh Dũng nhìn không được rõ cho lắm, anh chỉ lướt nhìn một lần rồi thu ánh mắt về.

Trên ghế chờ bên ngoài có vài người đang ngồi, trong đó có một người chính là Lý Hải Dân.

Sau khi thấy Hồ Đông Hải, ông ta lập tức đi tới, nói: “Cậu Đinh cuối cùng cũng đến rồi”.

“Bé con, mau gọi chú Đinh đi”, bên cạnh Lý Hải Dân còn có một cô bé, đó chính là cô bé mà trước đó Đinh Dũng dùng Lục Hợp Thần Châm cứu sống.

Nghe Lý Hải Dân nói vậy, cô bé liền ngẩng đầu nhìn Đinh Dũng rồi gọi với giọng e dè: “Chú, chú Đinh”.


“Cơ thể cháu gần đây có khoẻ hơn không?”, kể cả là một kẻ sống lâu đến cả hàng nhghìn năm như Đinh Dũng, đứng trước bộ dạng dè dặt của cô bé cũng không khỏi cảm thấy mềm lòng, anh bèn giơ tay xoa xoa đầu cô bé.

Cô bé ngại ngùng gật đầu nhìn Đinh Dũng không hiểu gì.

Lúc này, một người đàn ông đi tới, khuôn mặt ủ rũ, đeo cặp kính cận gọng vàng, trông tuổi cũng chừng năm mươi, trông ông ta có đôi phần tiều tuỵ.

“Lão Nguỵ, đây chính là cậu Đinh mà tôi nói với anh”, thấy người đàn ông đi tới, Lý Hải Dân vội giải thích.

Nghe vậy, đôi mắt vốn dĩ vô hồn của Nguỵ Kiến Quốc đột nhiên như bừng sức sống.

Ông ta nắm lấy cánh tay của Đinh Dũng, cảm kích nói: “Cậu chính là vị thần y mà anh Lý nói sao? Là đại sư đã chữa trị cho con gái anh ấy sao?”
“Là cậu Đinh, cuối cùng cậu cũng đến rồi”, bên cạnh vị bác sĩ vừa lên tiếng chính là chủ nhiệm khoa châm cứu Lương Bính Thu.

Sau khi nhận ra Đinh Dũng, khuôn mặt mệt mỏi của ông ta chợt khởi sắc.


Việc Đinh Dũng có thể thi triển Lục Hợp Thần Châm, ông ta đã nói với sư phụ của mình, lúc đó sư phụ của ông ta cũng hết sức ngạc nhiên, tỏ vẻ không sao tin nổi, sau đó sư phụ nói với ông ta rằng Đinh Dũng rất có khả năng là đồ đệ của vị cao nhân năm xưa truyền dạy y thuật cho mình.

Cho dù nói thế nào thì có thể gặp lại Đinh Dũng một lần nữa đối với Lương Bính thu mà nói thật sự là việc đáng mừng, đặc biệt là trong trường hợp ông ta đang phải bó tay với ca bệnh, Đinh Dũng đến nhất định có cách gì đó.

Sau khi Đinh Dũng đi vào, anh không để ý đến những người khác, cứ thế đi thẳng với bên giường bệnh.

“Đứng lại, cậu là ai?”, thế nhưng Đinh Dũng còn chưa lại gần giường bệnh thì đã bị mấy y bác sĩ ngăn lại.

“Cậu ấy là bác sĩ tôi mời tới.

Các vị đã hết cách thì để cậu Đinh thử xem sao?”, Nguỵ Kiến Quốc đau lòng nhìn con gái trên giường bệnh, vẻ mặt ông ta ảm đạm thấy rõ.

Hiện giờ ông ta đã là một người sống mà không có hồn rồi.

Thay vì nhìn con gái nằm giường bệnh chịu dày vò, sinh mệnh từng chút một bị đe doạ thì chi bằng để Đinh Dũng thử một lần, biết đâu…Đinh Dũng có thể tìm ra cách thì sao.

“Nhưng hiện giờ tình trạng của bệnh nhân không tốt.

Nếu mạo hiểm để cậu ta tiếp xúc, rất có khả năng bệnh tình chuyển nặng”, vị bác sĩ lên tiếng trước đó nhìn Đinh Dũng một cái, vẻ mặt tỏ vẻ nghi ngại rồi nói tiếp: “Vả lại người này còn trẻ như vậy, có chắc là hiểu y thuật không?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK