Mục lục
Sát Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc hai người Thạch Nham và Hạ Tâm Nghiên từ trong Thần sơn đi ra, rất nhiều Võ Giả của Dương gia ồn ào ngạc nhiên chăm chú nhìn vào họ, biểu tình trên mặt cực kì phấn khích.

Chuyện có liên quan giữa Thạch Nham và Hạ Tâm Nghiên, thời gian qua đã sớm truyền khắp.

Rất nhiều Võ Giả lớn tuổi của Dương gia đều biết lúc trước Hạ gia cũng có một người có bệnh trạng giống hệt Hạ Tâm Nghiên, trí tuệ của thủ lĩnh ba thế lực lớn Gia La hải vực hợp lại cũng không thể đánh thức cao thủ của Hạ gia đó, trái lại lại làm người đó thân vong.

Sau khi Hạ Thần Xuyên mang Hạ Tâm Nghiên đi vào Bất Tử đảo, Hạ Thần Xuyên náo loạn mấy lần, vì vậy những Võ Giả của Dương gia này đều biết Hạ Tâm Nghiên, niềm kiêu ngạo thế hệ mới của Hạ gia cũng gặp tình trạng linh hồn hỗn loạn, sợ là khó có thể tỉnh lại được.

Giờ đây Thạch Nham và Hạ Tâm Nghiên sánh vai xuất hiện, làm cho mọi người chấn động quả thật khó nói nên lời.

Nan đề năm xưa ba thế lực lớn đều giải quyết không được, rốt cuộc Thạch Nham bằng vào thủ đoạn gì mà lại làm Hạ Tâm Nghiên khôi phục lại như lúc ban đầu chứ?

Trong lòng mỗi người đều tồn tại dấu hỏi cực lớn, ánh mắt nhìn Thạch Nham đi ra, vẻ mặt ngây ngốc.

Rất nhanh, Dương Lạc, Hạ Thần Xuyên đều nhận được tin tức, vội vàng chạy tới đây, tu tập bên cạnh Thạch Nham.

Hạ Thần Xuyên quả thật là không thể tin vào mắt mình, nhìn chằm chằm Hạ Tâm Nghiên hồi lâu, thân thể khẽ run lên, ngập ngừng một chập mới gật đầu nói:

- Tỉnh lại là tốt, tỉnh lại là tốt rồi…

- Gia gia.

Hạ Tâm Nghiên hé hàm răng trắng, khẽ cười nói:

- Con không sao, à, con đột phá đến cảnh giới Địa Vị nhị trùng thiên rồi.

- Hả?

Hạ Thần Xuyên lại ngẩn người lần nữa, vội vàng triển khai thần thức, cẩn thận xem xét tình hình thân thể Hạ Tâm Nghiên một hồi, sau đó mới nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ, lại gật đầu: - Tốt, hài tử giỏi, ta đã biết con đại nạn không sao, tất có hậu phúc! Ha ha!

- Hạ lão ca, bây giờ huynh vừa lòng rồi chứ?

Dương Lạc khẽ tủm tỉm

- Lần này sẽ không truy cứu trách nhiệm tiểu tử nhà chúng ta nữa chứ? Ha ha!

- Ha ha. Hạ Thần Xuyên mặt mày vui vẻ liên tục gật đầu, hai mắt sáng lên nhìn Thạch Nham

- Tiểu tử quả thật có bản lĩnh, vấn đề Thái gia gia chưa chắc làm được, tiểu tử nhà ngươi lại có thể giải quyết. Khá lắm khá lắm, sau này Hạ gia chúng ta nếu gặp phải phiền phức kiểu này, xem ra đều dựa vào ngươi giải quyết, ha ha, tốt lắm tốt lắm!

Thạch Nham kinh ngạc lắc lắc đầu, ăn ngay nói thật:

- Đừng! Lần này cũng là may mắn, hơn nữa ta cũng đã làm hao mất bí bảo, lần sau xuất hiện tình huống kiểu này, ta cũng bất lực.

- Không không, ngươi nhất định có thể.

Vẻ mặt Hạ Thần Xuyên nghiêm túc

- Chỉ cần ngươi nói cho chúng ta biết phương pháp, bất luận là bí bảo dạng nào, Hạ gia ta đều có thể luyện chế ra lại.

- Có những bí bảo không thể luyện chế ra được, mà là do trời sinh ra.

Vẻ mặt Thạch Nham bất đắc dĩ

- Tóm lại, lần tới xuất hiện chuyện thế này, ngàn vạn lần đừng ỷ vào ta, ta cũng không giải quyết được.

- Cái tên ngươi.

Hạ Tâm Nghiên trừng mắt liếc nhìn hắn, hình như nàng ấy có chút tức giận

- Sao cứ ba một mực khước từ?

- Lần này quả thật nhờ may mắn mà.

Thạch Nham cười khổ

- Không phải ta không muốn giúp các người, thực sự mà nói, bí bảo trong tay vãn bối đã mất tác dụng rồi.

- Thôi đi thôi đi.

Hạ Thần Xuyên độ lượng phất phất tay, không để ý nói:

- Hạ gia chúng ta chắc cũng sẽ không đen như thế, lần này ta trở về sẽ dặn dò kỹ lưỡng bọn chúng, sẽ không để bọn chúng phát sinh chuyện như vậy. Ừm, Tâm Nghiên, con vừa bước vào cảnh giới Địa Vị nhị trùng thiên, cần phải về nhà củng cố lại, có vài loại võ kỹ cần phải tu luyện sớm, bỏ lỡ thời cơ không tốt đâu.

Lời vừa nói ra, hai người Thạch Nham và Hạ Tâm Nghiên đều có phần giật mình.

- Sớm biết như vậy thì đã ở lại trong thạch thất trong một thời gian.

Trước mặt Hạ Thần Xuyên, Thạch Nham hướng Hạ Tâm Nghiên chớp chớp mắt

- Nàng nói đi?

Hai má Hạ Tâm Nghiên bỗng ửng hồng lên một vùng, cúi đầu không hé răng.

- Ồ!

Dương Lạc khẽ hô một tiếng, kì quái cười rộ lên, bộ dạng khá là hưng phấn.

Bọn người Dương gia Dương Mộ, Dương Manh cũng giống như vừa phát hiện ra đại lục mới, nhìn chằm chằm hai người, vẻ mặt có chút quái dị.

Hạ Thần Xuyên ngẩn người một lúc, ánh mắt như điện nhìn Thạch Nham, lại liếc cháu gái mình, bỗng nhiên trầm mặc lại.

Ở Gia La hải vực, Hạ Tâm Nghiên có tiếng là là mắt cao hơn đỉnh, là thiên chi kiêu tử, chưa để ý bất cứ thanh niên kiệt xuất cùng tuổi nào, một lòng chỉ có Hạ gia, chỉ có tu luyện võ đạo.

Nhiều năm nay, nam tử theo đuổi Hạ Tâm Nghiên rải rác ở khắp mọi ngóc ngách của Gia La hải vực, kể cả thanh niên anh tài của các thế lực bên hải vực khác cũng thèm muốn sự cao nhã thanh khiết và tuyệt thế dung nhan của Hạ Tâm Nghiên, thường quanh quẩn xung quanh Hạ gia chỉ để diện kiến Hạ Tâm Nghiên, lọt vào mắt xanh của giai nhân.

Nhưng mà bất luận là ai, bất kể thanh niên xuất chúng như thế nào, đều chưa từng được Hạ Tâm Nghiên để vào mắt.

Cho dù là Tà Khôi thủ lĩnh thế hệ mới của Thiên Tà Động Thiên, khổ sở yêu nàng nhiều năm, cũng không có chút tiến triển nào, vẫn phải u buồn sầu não.

Ở Gia La hải vực, Hạ Tâm Nghiên có thể nói là một tòa vân sơn lúc ẩn lúc hiện, quả là không thể chinh phục, khiến cho toàn bộ thanh niên đều chỉ có thể nhìn lên.

Ngay cả đám người Dương Kỳ của Dương gia, cũng từng si mê Hạ Tâm Nghiên một thời gian, ở trước mặt giai nhân nhiều lần nếm mùi thất bại, cuối cùng cũng không thể làm gì đành đánh mất ý niệm đó.

Hiện giờ, chỉ vì một câu nói của Thạch Nham, khuôn mặt xinh đẹp của giai nhân lại ửng hồng, bộ dạng xấu hổ kèm với vui vẻ, quả thật làm cho mọi người kinh ngạc.

- Khụ khụ!

Hạ Thần Xuyên ho khan hai tiếng, tuy mặc dù có chút không vui, nhưng bởi vì Thạch Nham cứu tỉnh cháu gái nên cũng không tiện phát tác, chỉ có thể nói:

- Ừm, chuyện đã giải quyết xong, vậy chúng ta cáo từ đây, đi thôi.

- Chờ một chút.

Thạch Nham đột nhiên khẽ hô một tiếng.

"Tiểu tử, ngươi đừng có được voi hai bà Trưng!

Hạ Thần Xuyên quát nhẹ

- Tuy ngươi cứu cháu ta, nhưng cũng đừng tưởng giữa các ngươi có thể có cái gì, cháu gái ta tương lai phải kế thừa ngôi vị gia chủ Hạ gia, tư tình nhi nữ tự nhiên phải vĩnh viễn buông xuống. Hừ, dù cho muốn thành hôn, cũng do Hạ gia chúng ta kén rể, tương lai sinh nhi tử cũng mang họ Hạ!

Vẻ ửng hồng trên mặt Hạ Tâm Nghiên từ từ biến mất đi, trong mắt hiện lên vẻ đau buồn chua xót.

Từ nhỏ tới lớn, sự giáo dục mà nạng nhận đólà không thể có tư tình nhi nữ, tương lai nàng phải kế thừa vị trí gia chủ Hạ gia, cho dù muốn sinh con nuôi nấng cũng sẽ do Hạ gia an bài, chọn rễ vào nhà, toàn bộ đều không do nàng làm chủ.

Cũng bởi vì vậy, nàng ở Gia La hải vực mới trước giờ không nghĩ tới chuyện nhi nữ tư tình. Bởi vì nàng biết tương lai của mình, không phải do nàng làm chủ.

- Hừ!

Dương Lạc hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không vui nhưng cũng không nói thêm gì.

Thạch Nham cũng nhíu mày thật chặt, ánh mắt từ từ âm trầm lại, hắn từ trong ánh mắt Hạ Tâm Nghiên thấy được sự cam chịu, nhìn ra sự bất lực với vận mệnh.

Vào lúc này, hắn biết lúc này nói lời phản đối đều sẽ phản tác dụng, chẳng những không thể làm Hạ Thần Xuyên thay đổi quyết đinh ban đầu, ngược lại còn lưu lại ấn tượng xấu trong lòng Hạ Thần Xuyên, cũng sẽ làm Hạ Tâm Nghiên kẹp giữa hai người khó xử, thậm chí còn sẽ ảnh hưởng đến quan hệ hữu hảo nhiều năm của Dương gia và Hạ gia.

Hắn biết, nếu muốn đoạt lấy Hạ Tâm Nghiên, chỉ có một phương pháp, một ngày nào đó Thạch Nham hắn chứng minh hắn có thể đè đầu cưỡi cổ Hạ gia!

Làm cho toàn bộ Hạ gia đều chỉ có thể cúi đầu nhìn hắn!

Hít sâu một hơi, sắc mặt Thạch Nham bình tĩnh lại, cười nhạt lấy ra ba viên Bổ Thiên đan thắng được của Dương Lạc tiến lên một bước đưa cho giai nhân, dịu dàng nói:

- Ba viên Bổ Thiên đan này nàng cầm đi, lần tới nếu như bất đắc dĩ cần phải dùng tới Luân Hồi Võ Hồn, ba viên Bổ Thiên đan này có thể bảo vệ nàng ba lần.

Trong lòng Hạ Tâm Nghiên thấy ngọt ngào, con mắt trong sáng giật giật, thầm nhìn chằm về phía Hạ Thần Xuyên.

Hạ Thần Xuyên ngửa đầu nhìn trời, khóe miệng lại khẽ nhếch một tí, không nghe không hỏi, cũng không ngăn cản nàng nhận lấy ba viên Bổ thiên đan này.

Khắp Vô Tận hải, Bổ Thiên đan cũng chỉ có Dương gia mới luyện chế ra, dù là ở Dương gia, Bổ Thiên đan cũng là vật cực kỳ quý giá, chỉ có đích hệ Dương gia với nhân vật cấp bậc Tu La vương mới có tư cách nắm giữ. Bổ Thiên đan có tác dụng rất tốt cho Luân Hồi Võ Hồn của Hạ gia, điểm này trong lòng Hạ Thần Xuyên hiểu rất rõ.

Đổi lại là đan dược khác, nói không chừng Hạ Thần Xuyên sẽ quát mắng ngăn cản nàng nhận lấy, nhưng mà đối với Bổ Thiên đan này thì hắn khó mà mở miệng được.

- Cảm ơn.

Hạ Tâm Nghiên cũng hiểu, từ vẻ mặt của Hạ Thần Xuyên nhìn ra vẻ ngầm đồng ý, mới lặng lẽ nhận lấy, nhẹ giọng cảm ơn.

- Bảo trọng.

Thạch Nham nhìn nàng đắm đuối, dịu dàng nói:

- Nhớ kỹ ước định của chúng ta.

Hai má Hạ Tâm Nghiên lại ửng hồng, cúi đầu giọng nói như muỗi kêu nói:

- Ừm.

- Đi thôi.

Trong lòng Hạ Thần Xuyên không vui, không muốn cháu gái mình quá thận cận với Thạch Nham, khẽ hừ một tiếng, một tay nắm lấy Hạ Tâm Nghiên, đột nhiên bay lên hóa thành một luồng thần quang, nhanh chóng lao vào mây xanh, chớp mắt đã không thấy nữa.

- Tiểu tử, có bản lĩnh lắm!

Dương Lạc cười khà khà, dùng sức vỗ bả vai Thạch Nham

- Nếu con quả thật thu phục được nha đầu đó, Hạ lão quỷ nhất định khóc không ra nước mắt, khá lắm khá lắm, rất có phong phạm của ta năm xưa!

- Này, Tiểu Nham tử!

Dương Mộ giơ ngón tay cái, tấm tắc khen ngợi

- Nha đầu Hạ Tâm Nghiên kia ở Gia La hải vực chúng ta ánh mắt cực cao, bao nhiêu người thèm nhỏ dãi dung mạo xinh đẹp của nàng, nhưng chưa chưa bao giờ thấy nàng lộ ra vẻ ngượng ngùng trước mặt ai. Thằng nhóc đệ thật đúng là lợi hại, chẳng trách Thái gia gia coi trọng đệ như thế.

- Nham ca ca, muội ủng hộ huynh!

Dương Manh cũng hoan hô lên, cười hi hi nói:

- Hạ tỷ tỷ xinh đẹp như thế, chính là mỹ nhân số một của Gia La hải vực chúng ta, mỹ nhân như thế này nên do người Dương gia chúng ta thu phục. Ha ha, Kỳ ca ca không tranh được rồi. Lúc đầu muội còn ra sức khinh bỉ bọn họ, không ngờ Nham ca ca lợi hại như vậy, vừa mới đến liền dụ dỗ được Hạ tỷ tỷ, thật là lợi hại nha.

- Dụ dỗ?

Thạch Nham cười khổ, lắc lắc đầu "Nha đầu muội nói nói hươu nói vượn gì vậy, đây là huynh dùng nhân cách mị lực để chinh phục nàng!

- Đều như nhau cả, dù sao kết quả là hai người cũng đến bên nhau. Hi hi.

Dương Manh cười lên đáng yêu, càng nhìn Thạch Nham càng thấy vừa mắt.

Đám Võ Giả của Dương gia ở bên cạnh, lúc nhìn về hướng hắn, ai cũng lộ ra biểu tình cực kỳ kính nể, giống như có thể đoạt được tâm hồn thiếu nữ của Hạ Tâm Nghiên còn khiến cho bọn họ bội phục hơn việc dùng Tụ hồn châu cứu tỉnh Hạ Tâm Nghiên.

Thạch Nham ngạc nhiên, hắn thật sự không ngờ rằng Hạ Tâm Nghiên ở Gia La hải vực lại giống như một tòa vân sơn không thể trèo lên, tình cảm vi diệu giữa hắn và Hạ Tâm Nghiên có nghĩa là tòa vân sơn này bây giờ đã vì hắn thả xuống một chiếc thang để thừa dịp hắn có thể đi lên tới đỉnh.

- Tiểu tử, đi theo ta, ta mang ngươi đi xem yêu thú mà Thái gia gia chỉ rõ phải do con tới thu phục. Nguồn truyện: Truyện FULL

Dương Lạc đột nhiên quát lên.

Vẻ mặt Thạch Nham chấn động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK