Thạch Nham vẻ mặt mê hoặc, cân nhắc một chút, thận trọng nói: "Chưa từng nghe qua, ngươi chỉ sợ phải thất vọng."
Phù Vi mắt màu lam chợt chợt lóe, trái tim phát ra bất an mãnh liệt: "Ngươi ở trong cổ chiến hạm đàng kia, thật không có thấy Thánh Điển?" Phù Vi ngữ khí hơi có vẻ dồn dập bất an, khuôn mặt khẽ biến, trong lòng tràn đầy thất lạc.
Từ khi biết Thiên Điệp Liên, nàng liền vì Thánh Điển đau đầu không thôi, trải qua suy nghĩ thăm dò cẩn thận, nàng đã khẳng định cổ chiến hạm là nơi vị trưởng lão năm đó sống, các loại chứng cớ cho thấy, Thạch Nham tìm được Thiên Điệp Liên, nhất định biết rõ tung tích Thánh Điển.
Vì lấy được tin tức của Thánh Điển trong miệng Thạch Nham, nàng thậm chí không tiếc bỏ mặt mũi xuống, uống "Động Tình Tửu" với Thạch Nham, bản thân cũng mở rộng nội tâm, mang rất nhiều bí ẩn Dược Khí Các giảng thuật, ngay cả khu vực tư mật nhất đáy lòng nàng đều nói ra.
Vốn tưởng rằng lần này rốt cục có thể đạt được ước muốn, nhưng Thạch Nham lại nói chưa từng nghe qua Thánh Điển, nàng quả thực buồn bực muốn thổ huyết, cảm thấy uổng phí một phen tâm cơ.
Thạch Nham nhạy cảm nhận thấy tâm tình nàng biến hóa, bởi vì rượu tác dụng, lúc này Thạch Nham rất muốn cùng người khác nói chuyện, vô ý thức dò hỏi: "Thánh Điển là cái gì?"
"Một quyển sách." Phù Vi khóe miệng tràn đầy khổ tâm, có chút bất đắc dĩ thở dài: "Quyển sách kia có thể liên quan đến vị trí Các chủ Dược Khí Các đời này, một phương chúng ta ở vào hoàn cảnh xấu trong các, nếu có thể có được Thánh Điển, có lẽ có thể đảo ngược."
"Quyển sách?" Thạch Nham trong lòng vừa động, vô ý thức liền sờ huyễn không giới trên ngón tay, một đám ánh sáng hiện lên, đầu sách cổ vốn hắn nhìn không ra chợt vững vàng rơi lòng bàn tay vào hắn: "Là quyển sách này sao?"
Phù Vi sa vào thất lạc cực lớn, mắt đẹp bỗng nhiên nóng rực lên, thân thể mềm mại đều run rẩy trên phạm vi lớn, nhịn không được khẩn trương cẩm lấy thư tịch, ngón tay xíu xiu của nàng run run bất an, có thể thấy được tâm tình nàng khẩn trương kích động trước nay chưa có, đem cả bàn tay Thạch Nham nắm chặt.
Chợt Phù Vi như bị dòng điện đánh trúng, thân thể uyển chuyển càng rung động lắc lư, khuôn mặt hồng phảng phất muốn chảy ra máu tươi, nàng vẫn còn không biết, nhịn không được hét rầm lêm: "Là, là.. .là nó .. Đây chính là Thánh Điển, lại thật sự trong tay ngươi!"
Ngón tay hai người đan xen, Thạch Nham lập tức cảm giác được nhiệt độ từ đầu ngón tay nàng, loại cảm giác tuyệt vời này làm cho Thạch Nham không khỏi rung động trong lòng.
Phù Vi đem cả thư tịch và ngón tay Thạch Nham nắm chặt, bỗng kịp phản ứng, khuôn mặt đỏ bừng thu tay lại, tạm thời buông thư tịch vốn làm cho nàng hao phí tâm tư cực lớn, thanh âm run rẩy nói: "Ngươi nói, phải như thế nào mới đưa Thánh Điển giao cho ta?"
Thạch Nham ngẩn ngơ, nhíu mày không dễ dàng phát giác, nói: "Quyển sách này rất quan trọng đối với ngươi?"
"Cực kỳ cực kỳ quan trọng!" Phù Vi trùng trùng gật đầu, khuôn mặt cẩn thận chăm chú trước nay chưa có: "Ngươi nói đi, ta có thể đáp ứng tất cả điều kiện của ngươi, chỉ cần ngươi đem Thánh Điển giao cho ta."
"Vậy ngươi cầm đi đi." Bật cười lớn, Thạch Nham rất tùy ý mang sách cổ vốn nhìn không thấu ném cho nàng, lạnh nhạt nói: "Quyển sách này ta giữ cũng vô dụng, ngươi thích thì tặng cho ngươi là được, về phần điều kiện gì... coi như hết."
Có lẽ là vì rượu, cũng có lẽ là có chút cảm xúc mở rộng cửa lòng đối với Phù Vi, cũng có lẽ không nhận thức chính xác đến giá trị thư tịch, bởi vậy Thạch Nham không có nói ra bất kỳ điều kiện hà khắc nào, hào phóng làm cho trái tim Phù Vi chấn động.
Ở dưới ngạc nhiên cực lớn, Phù Vi kích động khó nhịn, nắm thật chặc thư tịch, mạnh mẽ đứng lên, nhưng ở dưới tâm tình không biết tên nào đó thôi động, nàng lại xúc động mạnh mẽ ôm Thạch Nham một cái, tung tăng như chim sẻ kêu lên: "Cám ơn! Cám ơn ngươi! Ta không biết nên tỏ vẻ cảm tạ của chúng ta như thế nào, ta sẽ ghi khắc trong lòng!"
Hương thơm vào lòng, thân thể mỹ diệu động lòng người chống đỡ ở trước ngực, ở dưới sự kích động run rẩy chập trùng, làm cho Thạch Nham hô hấp lập tức dồn dập, con mắt cũng trở lên nóng hổi, dục vọng nào đó trong thất tình lục dục, phảng phất từ chỗ sâu nhất đáy lòng thoát ra.
Hắn vô ý thức ôm sát thân thể mỹ diệu tước ngực. Hai bàn tay đặt lên bờ mông ngạo nhân, bụng nhất thời hất lên.
Phù Vi sa vào trong kinh hỉ cực lớn, vốn còn muốn nói gì, đột nhiên thân thể mềm mại trì trệ, mạnh mẽ cảm thấy được thân thể Thạch Nham biến hóa vi diệu, gò má càng đỏ tươi động lòng người, ưm một tiếng, như bị dòng điện đánh trúng, toàn thân đều mềm xuống.
Rượu ở trong thân thể mềm mại của nàng đã sớm tán tràn, làm cho vùng cấm trong đáy lòng nàng như bị xốc lên, nàng chưa bao giờ ở sát nam tử xa lạ thể này, không biết ứng phó trận chiến như thế nào, thân người cứng ngắc một cử động nhỏ cũng không dám.
Đôi bàn tay làm càn, phảng phất có kèm theo dòng điện, ở trên mông cùng bờ eo chậm rãi du động, làm cho thân thể nàng trở nên vô cùng mân cảm, không tự kìm hãm được run rẩy.
Phù Vi âm thầm cắn răng, càng không dám nhúc nhích, lại rõ ràng cảm ứng được một thứ nóng bỏng dâng trào giữa hai chân, từng sợi nhiệt lưu giống như thẩm thấu khu vực thần bí nhất của nàng, làm cho toàn thân nàng như nhũn ra, quả thực ngồi phịch ở trên người Thạch Nham.
Đôi bàn tay phân ra một cái, trèo lên bộ ngực mẫn cảm no đủ, mang bộ ngực sữa cao ngất vuốt ve biến ảo ra các loại hình dáng kỳ dị.
Ngay tại khi tình thế càng không thể vãn hồi, một cỗ khí tức mát lạnh từ trong ngọc trâm trên búi tóc nàng chảy tràn ra, Phù Vi như bị nước đá dội lên, phút chốc tỉnh lại, khí tức hôn loạn cắn răng mang Thạch Nham đẩy ra, cúi đầu không dám nhìn hắn, vội vội vàng vàng nói: "Ta, ta đi ra ngoài trước." Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Phù Vi chợt chật vật mà chạy, giữa đùi đẹp lắc lư lại có vẻ có chút chật vật, sợ là chưa bao giờ chật vật như ngày hôm nay.
Đợi cho nàng đi ra từ sương phòng của chính mình, như quỷ mị hư vô đi vào trung ương chiến hạm, vội vàng lấy nước đá vô cùng lạnh ra uống liền vài ngụm, lúc này mới dần dần tỉnh táo lại, lại phát hiện thân thể y nguyên có chút vô lực, vùng cấm phảng phất có dòng điện khởi động, tạo ra một loại tư vị kỳ diệu chưa bao giờ có.
"Gia hỏa đáng giận!"
Phù Vi nắm chặt Thánh Điển, khuôn mặt như chảy ra máu tươi đỏ thâm, vừa vui vừa giận thầm mắng, trong nội tâm cũng là bất ổn, các loại tư vị cùng một chỗ xông tới.
Ngắn ngủn nửa khắc đồng hồ, nàng ở trong buồn vui cực lớn chênh vênh vài lần, thay đổi rất nhanh, cùng với việc vùng cấm chưa bao giờ bị đụng chạm thất thủ, làm cho Phù Vi tâm loạn như ma, đột nhiên cảm giác được Thạch Nham này có đôi khi rất đáng yêu, có đôi khi lại đáng giận muốn chết, hận không thể một quyền đánh nát mới tốt.
Thạch Nham một người trầm tĩnh đứng ở trong sương phòng Phù Vi, sắc mặt khác thường, mỹ diệu xúc cảm vừa mới rồi làm cho hắn quyến luyến vô cùng.
Phù Vi ôn nhu trang nhã, khí chất trong vắt an tường như mặt nước, làm cho người ta rất dễ dàng sinh lòng hảo cảm đối với nàng, buông lòng đề phòng xuống, nữ nhân này bình thường mặc váy dài rộng thùng thình, làm thân thể bị che phủ đi, người ngoài vĩnh viễn không cách nào biết được thân thể nàng mỹ diệu thế nào.
Hôm nay có may mắn cảm thụ một hai, Thạch Nham thật sự vô cùng quyển luyến một hồi dư vị tuyệt vời.
Sau một hồi, hắn dần dần tỉnh táo lại, nhìn chén rượu tự nhiên ý thức được rượu này sợ là có chút không ổn.
Tĩnh tọa một canh giờ, cồng hiệu của rượu chậm rãi tiêu tán, cảm xúc chập trùng trong hắn chợt tỉnh dậy, nhất thời âm thầm hối hận.
Từ thái độ Phù Vi mà xem, hắn ý thức được thư tịch vốn hắn nhìn không ra huyền diệu đối với Dược Khí Các cực kỳ quý giá, nếu không Phù Vi sẽ không theo dõi hắn không bỏ, thậm chí không tiếc dùng loại thủ đoạn này, mang mình cũng thiếu chút nữa đáp đi vào.
Nên nói điều kiện thật tốt.
Thạch Nham vô ý thức nghĩ, sau đó lắc đầu cười nhạt một tiếng, vừa rồi hắn rất xa xỉ mang Thánh Điển giao ra, không có yêu cầu điều kiện tự nhiên là tác dụng của rượu, nhưng Phù Vi mở rộng cửa lòng nói chuyện với nhau, tự nhiên đã ảnh hưởng tới hắn ở trình độ nhất định.
Nữ nhân này, cảnh ngộ cũng là rất không dễ, thân nhân bị sư phụ yêu thương của nàng gián tiếp giết chết, sinh tồn ở Dược Khí Các hắc ám trùng trùng, sợ là cũng không xinh đẹp như người ngoài chứng kiến.
Đối với hắn một quyển kinh thư vô dụng nếu như có thể thay đổi thế cục Phù Vi, Thạch Nham ngược lại cũng còn có thể tiếp nhận, dù sao thứ vô giá trị trong tay hắn, có thể cho Phù Vi lợi ích, coi như là vật đắc kỳ sở.
"Cộp cộp cộp!"
Tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, An Vân lén lén lút lút đứng ở cửa ra vào nhìn quanh, không thấy thân ảnh Phù Vi, sắc mặt nàng biến hóa, nhịn không được quát khẽ: "Tiểu trưởng lào đâu?"
"Vừa mới ra khỏi...." Thạch Nham lạnh nhạt nhìn nàng, tùy ý nói: "Các ngươi ngược lại tính toán rất tốt, bày xuống cái thế cục này đối đài ta."
An Vân trong lòng.trầm xuống, thần thái nghiêm trọng nói: "Ngươi làm gì tiểu trưởng lấố?" Giọng nói của nàng khẩn trương bất an, đối với Phù Vi ngược lại là thật tâm giữ gìn, sợ Phù Vi gặp ủy khuất, quát lên: "Nếu ngươi dám hướng về tiểu trưởng lão xàng bậy, coi như là ngươi cùng Yêu Tộc, Ma Tộc quan hệ chặt chẽ, Dược Khí Các chúng ta cũng sẽ không từ bỏ ý đồ."
Thạch Nham hừ một tiếng, không để ý đến nàng: "Tự ngươi đi hỏi nàng đi."
Hắn trực tiếp xuyên qua An Vân, hướng phía đường cũ trở về, đi đến phòng tu luyện của hắn.
An Vân thần sắc phức tạp, chần chờ một chút, nhanh chóng rời đi.
Trung ương chiến hạm.
Phù Vi cầm Thánh Điển trong tay, khuôn mặt toả sáng kinh người, khóe môi nhếch lên nhẹ nhàng vui vẻ, không kìm được vui mừng thì thào nói nhỏ: "Thánh Điển, quả nhiên là Thánh Điển, dĩ nhiên lại tìm được như vậy..."
"Tiểu trưởng lão?" An Vân bỗng nhiên xuất hiện, hỏi một câu, sắc mặt đột nhiên khẽ giật mình, trong mắt phát ra cuồng hỉ cực lớn, chỉ vào thư tịch run rẩy nói: "Đó, đó là, thật là?"
"Không sai, chính là Thánh Điển Dược Khí Các chúng ta mất đi vài ngàn năm!" Phù Vi hít sâu một hơi, trả lời khẳng định.
An Vân ầm ầm chấn động, không tự kìm hãm được trùng trùng gật đầu, cũng rốt cuộc nói không ra lời.
Phù Vi cũng kệ nàng, hít một hơi thật sâu, bộ ngực sữa nhộn nhạo ra chấn động mê người, sờ giới chỉ trên ngón tay ngọc, chợt một tấm gương sáng hiển hiện ra, Phù Vi làm cho mình tỉnh táo lại, không ngừng phóng thích ánh sáng, mang gương sáng mơ hồ làm cho trở nên rõ ràng.
Trát Thích một lần nữa hiện ra ở trong gương, thần thái hơi có vẻ không kiên nhẫn, quát lớn: "Lại có chuyện gì? Không phải đã nói rồi không có sự tình khẩn yểu, không nên lại liên lạc ta sao? Trong chúng ta có nội gián, trao đổi khoảng cách dài rất dê để lộ."
"Thích bá, ta lấy được Thánh Điển."
Thân ảnh trong gương, nghe nói chuyện đó, bỗng nhiên kích động khó nhịn.