Hắn từ đại lục Thần Ân thoát ra, chính là muốn tìm một đường ra cho thân nhân bằng hữu, một ngôi sao sinh mệnh này liền có thể thỏa mãn tâm nguyện của hắn, vốn tưởng rằng tâm nguyện này còn cần một thời gian dài nữa mới có thể thực hiện, nhưng Phong Nhiêu đề cập tới bí mật của tinh đồ, lại cho hắn một ý tưởng mới.
Mười mấy ngôi sao sinh mệnh, trong đó còn có đạt tới thất phẩm, cũng có mỏ Thần tinh, cùng vô số linh dược linh thảo, bất kỳ một thế lực nào của tinh vực Liệt Diễm, một khi chiếm được tinh vực mới kia, liền có thể đạt được thực lực tư nguyên khổng lồ.
Thần quốc Thiên Niết và U Minh , Cửu Tinh thương hội, bất kỳ cổ lực lượng nào trong đó chiếm được tinh vực mới kia, liền có thể đè ép hai phe còn lại, chỉ cần thời gian mấv^răm năm ngắn ngủn, liền có thể chân chính xưng hùng tinh vực Liệt Diễm, trở thành vương giả cuôi cùng.
Phong Khả và Lược Đoạt Giả ngoại vực, sở dĩ thua kém thần quốc Thiên Niết, U Minh và Cửu Tinh thương hội, chính là vì không có chỗ đặt chân chân chính nào.
Quanh đất thần phạt, không có ngôi sao sinh mệnh có năng lượng thiên địa, trong khu vực hung hiểm trùng trùng, chỉ có thể tụ tập du thủ du thực, tử tù không có nơi dung thân, nếu Phong Khả có thể chiếm được tinh vực mới kia, Phong Khả liền có thể trở thành một cổ lực lượng mạnh mẽ mới của tinh vực Liệt Diễm, ngoài ba đại thế lực.
Nếu Thạch Nham chiếm được tinh vực mới, chẳng những nguy cơ của đại lục Thần Ân có thể giải trừ lập tức, cũng có tư cách vấn đỉnh thế lực chí cường tinh vực Liệt Diễm.
Tới lúc đó, đừng nói Độ Thiên Kỳ đứng đầu thần quốc, cho dù là U Minh và Cửu Tinh thương hội cũng rất khó ước thúc hắn, cho hắn một thời gian ngắn lớn mạnh, tương lai cũng có thể trở thành hào hùng một phương của tinh vực Liệt Diễm.
Bí mật này, do Phong Nhiêu để lộ ra, quả nhiên khiển hắn khiếp sợ cuồng hỉ không thôi.
Chỉ là, dò xét khống chế một vùng tinh vực mới, chỉ dựa vào sức một người hắn, tuyệt không có khả năng thực hiện, khu vực kia lại ở giữa đất thần phạt và Cửu Tinh thương hội, muốn sống yên, tuyệt không phải là một chuyện dễ dàng.
"Tốt lắm, cám ơn ngươi nói cho ta biết tin tức này".
Trầm mặc hồi lâu, sắc mặt Thạch Nham lạnh lùng dần, nhìn lên biển sao, hùng tâm tráng chí không thể khống chế mà cháy hừng hực, "Tinh vực mới kia, ta cũng là tình thế bắt buộc, sẽ bất chấp tất cả mọi giá để chiếm được".
"Cho dù ngươi tìm ra chỗ, lại có thể thế nào?" Phong Nhiêu nhìn về phía hắn giễu cợt, nói mỉa mai: "Chỉ bằng ngươi? Một võ giả cảnh giới Thần vương Nhất Trọng Thiên, ở dưới sự mạnh mẽ của mọi người, ngươi thật có thể nắm ở trong tay?"
" Bây giờ không thể, không có nghĩa là sau này không thể". Thạch Nham nhếch miệng cười một tiếng, không thèm để ý cười nhạo của nàng, "Ta còn trẻ, có thời gian đầy đủ đạt thành chuyện này. Đúng như lời ngươi nói, tinh vực mới kia thế lực khắp nơi mưu đồ, vẫn không thể tiến vào như cũ, tinh đồ đang ở trong tay ta, chỉ cần ta tích lũy được lực lượng đầy đủ, nắm ở lòng bàn tay, có cái gì không có khả năng?"
" Tích lũy lực lượng đủ mức? Thật dễ dàng như vậy sao?" Phong Nhiêu hừ một tiếng, "Cường giả Thần vượng cảnh của tinh vực Liệt Diễm nhiều vô số kể, cao thủ Nguyên Thần Cảnh cũng không thiểu, ngươi mới vào ngưỡng cửa, thật tường rằng thiên hạ đều ngu ngốc? Có thể mặc ngươi đem ra sử dụng?"
" Hắc hắc, ngươi muốn nói cái gì?" Thạch Nham cười nhẹ, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng.
" Thật ra, chúng ta có thể họp tác". Phong Nhiêu cúi đầu, trong lòng hận đến nghiến răng, nhưng biết rõ lúc này chỉ có thể cố gắng lôi kéo Thạch Nham, mới có thể ở trước ba phương thế lực, nắm giữ tinh vực kia trong tay bọn họ.
" Hợp tác? Hợp tác thế nào?" Cười nhẹ, Thạch Nham tới gần Phong Nhiêu, có thể ngửi được mùi thơm thấm vào ruột gan trên người nàng, đôi mắt lượn quanh trên cổ tuyết trắng của nàng, ánh mắt lửa nóng trần trụi, không chút che dấu dục vọng nội tâm, "Ngươi là con gái của Phong Khả, ha ha, lại có quan hệ xác thịt với ta, hay là, ngươi muôn chiêu dụ ta?"
Phong Nhiêu đột nhiên ngẩng đầu, mỹ mâu hiện lên một luồng ánh sáng u lãnh, giao mắt với hắn không chút sợ hãi. "Phụ thân ta chính là bá chủ một phương, bản thân ta lại có tu vi cảnh giới Thần vương tam trọng thiên, còn ngươi, chỉ là một võ giả nhỏ không có gốc rễ, chẳng lẽ ta không xứng với ngươi sao?"
Thạch Nham nở nụ cười hắc hắc, ánh mắt thâm ý sâu sắc, bàn tay to thô ráp vươn ra, to gan sờ soạng một cái trên cổ mềm mại của Phong Nhiêu, không để ý nàng oán giận, lại cười nói: "Là ta trèo cao không nổi đó".
Phong Nhiêu đột nhiên bị chọc giận, bỗng nhiên bật dậy, vẻ mặt lạnh như băng, ngửa đầu, quát lên: "Ta biết ngươi sẽ không bỏ qua cho ta, ngươi động thủ đi".
" Đừng tức giận nha, ta không muốn cự tuyêt". Thạch Nhan nở nụ cười vô sỉ không ngừng, "Ngươi xinh đẹp động lòng người như vậy, ta sao cam lòng giết ngươi? Chỉ là ta tạm thời vẫn chưa nghĩ kỹ, chúng ta phải đi phương vị nào, cho ta thêm chút thời gian suy nghĩ, thế nào?"
Lúc nói, bàn tay to của hắn trượt xuống, liền rơi vào chỗ tuyết trắng trong ngực Phong Nhiêu, nhưng ánh mắt lại tỉnh táo sáng ngời, không có ý niệm dâm uế.
"Lấy bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!" Tay ngọc của Phong Nhiêu bắn ra, một điểm hào quang tràn ra, hình thành lực vặn siết, mang cái tay hắn đi, bứt lui về sau trăm mét, cảnh giác mà nhìn về phía hắn, "Nếu ngươi còn dám động tay động chân, ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi, cho dù là tế đài linh hồn nổ tung, cũng sẽ để ngươi không chiếm được tiện nghi".
"Cần gì vô tình như vậy chứ? Một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái, ta và ngươi đã thân mật như vậy, ta là người cực đa tình, nếu ngươi ngoan ngoãn câu thông với ta, thêm chút nhu tình mật ý, không chừng ta liền mềm lòng..." Thạch Nham nhịn không được mà cười lên.
"Bớt nói ngọt đi, ngươi là người vô tình vô nghĩa, sao lại bị một nữ nhân trói buộc tay chân được?" Phong Nhiêu hừ lạnh một tiếng.
Thạch Nham nhìn nàng thật sâu, vẻ mặt lãnh đạm dần, cũng không giải thích cái gì, nói: "Thời gian dừng lại quá lâu rồi, chúng ta có thể xuất phát, nếu không chờ thần quốc truy binh tìm kiếm tới, ta và ngươi đều phiền toái".
Phong Nhiêu cũng không trả lời, chỉ oán hận nhìn hắn, oán hận trong lòng một chút cũng chưa từng giảm bớt.
Cũng không có gì đê thu dọn, Thạch Nham phân rõ phương hướng, từ thiên thạch này bay ra, quay đầu ý bảo Phong Nhiêu đi theo, cùng bước vào phương hướng đât thân phạt cùng Cửu Tinh thương hội.
Thời gian vội vã, nháy mắt, một tháng liền qua.
Hai người hắn và Phong Nhiêu, đã sớm rời khỏi lĩnh vực của thần quốc Thiên Niết, đi vào ven thế lực Cửu Tinh thương hội, khu vực hai người đi cũng có ngôi sao sinh mệnh, là chỗ sống của mấy thế lực nhỏ ở tinh vực Liệt Diễm, dựa vào Cửu Tinh thương hội. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hai người sợ ba phương thế lực lưu ý tìm được bọn họ, tận lực tìm kiếm khu vực hẻo lánh, không dám quá tiếp cận ngôi sao sinh mệnh, cứ đi như vậy rất lâu, đất thần phạt này cùng Cửu Tinh thương hội vẫn xa xôi như cũ.
Trong đó, mỗi lần Phong Nhiêu bị Thạch Nham giam cầm, lực lượng tiêu hao trong cơ thể, thủy chung không thể khôi phục như ban đầu, không tạo được uy hiếp đối với hắn.
Phong Nhiêu dọc đường cũng dần dần an phận, biết người cẩn thận như Thạch Nham, sẽ không thật cho nàng cơ hội.
Thế cho nên về sau, nàng cũng không nuốt đan dược phục hồi nữa, tránh cho lực lượng hơi khôi phục lại bị Thạch Nham một kích phá hủy sinh cơ, khiến lực lượng mật nữa suy kiệt.
Chỉ cần nàng không tạo thành uy hiếp, Thạch Nham sẽ không động thủ, một đường đi tới, hắn đều hỏi Phong Nhiêu tình huống có liên quan tới đất thần phạt.
Hiểu rõ càng sâu, hắn càng kinh hãi, rất kiêng kỵ với Lược Đoạt Giả ngoại vực quanh đất thần phạt, thế lực Lược Đoạt Giả có mấy chục nhóm, trong đó Huyết Đồ Tạp Thác chỉ là một cổ trong đó mà thôi, ở đất kẻ ác, du thu du thực, kẻ điên thường xuyên hoạt động tụ tập, Tạp Thác cùng Lược Đoạt Giả dưới trướng hắn cũng chỉ là thế lực nhị lưu mà thôi.
Bên kia, người giống Phong Khả có Nguyên Thần Cảnh, còn có ba người, chỉ là ba người kia, đều chỉ có nguyên thần Nhất Trọng Thiên, thế lực và lực lượng không bằng Phong Khả.
Nhưng so với Huyết Đồ Tạp Thác, ba người kia lại cường đại hơn, đều là du thủ du thực khủng bố ba thế lực dung nạp, kẻ điên liều mạng dưới trướng vô số, một khu vực cực kỳ hỗn loạn như vậy, người mạnh là vua, mỗi ngày đều đốt giết đánh cướp, giữa Lược Đoạt Giả cũng tranh đấu không ngừng với nhau, quả thật là nơi bạo loạn hung hiểm nhất tinh vực Liệt Diễm.
Người bình thường, nếu không có lực lượng tự bảo vệ mình đầy đủ, một khi tiến vào, sẽ bị gặm ngay cả xương cốt cũng không còn.
Chỉ dựa vào lực lượng đơn giản của hăn, muôn tìm được vị trí bày ra của tinh đồ ở khu vực này, tuyệt không phải chuyện dê, rất có khả năng không thấy mục tiêu, đã bị những kẻ điên kia ăn sống.
Ngày này, hai người có chút mỏi mệt đi/tơi một mỏ tinh bỏ hoang, cân nhắc phải tìm một chiến xa để đi đường, bằng không chỉ dựa vào lực lượng trong cơ thể mà đi, tiêu hao thật sự quá lớn.
Chỉ là bọn hắn càng đi càng lệch, đi tới đoạn đường này, không thấy một chiếc thuyền hạm nào qua lại, cũng không gặp chiến xa của thương hội, lúc này nghĩ tới cần chiến xa thay đi bộ, đột nhiên trở nên có chút khó khăn.
Trên mỏ tinh bỏ hoang, có một hồ nước nhỏ, hồ nước trong vắt, dưới đáy hồ có đá năm màu không có giá trị với võ giả, ba quang tiên diễm.
Trên đường đi Phong Nhiêu mỏi mệt vô cùng, mỗi khi lực lượng ngưng luyện một chút, liền bị vô tình xóa sạch, trong lòng tức giận vô cùng, cơ thể cũng chưa tắm rửa qua, vừa nhìn thấy hồ nước, Phong Nhiêu hào hứng vô cùng, cũng không đợi Thạch Nham hạ lệnh, liền phi thân vào trong hồ nước, cơ thể ngâm trong nước, nghiêm túc chà lau dơ bẩn trên người.
Thạch Nham lười biếng nằm nghiêng ở trên một tảng đá lớn nhô lên cạnh hồ nước, cúi đầu ngắm hồ nước phía dưới, khóe miệng chứa đựng nụ cười hờ hững, không có chút ý ngại ngùng.
"Ta muốn tắm rửa, ngươi đừng ở bên cạnh ta, có thể có chút phong độ hay không?" Phong Nhiêu ngẩng đầu, liếc hắn một cái, lại cúi đầu, dường như không nhìn qua, "Lực lượng của ta bị ngươi áp chế sít sao, trong thời gian ngắn sẽ không mang đến ảnh hưởng cho ngươi, ngươi còn có gì không yên lòng?"
"Ta sợ ngươi âm thầm trao đổi với phụ thân ngươi, không thể không phòng". Thạch Nham không có ý động thân, hờ hững nói.
Hắn sớm đã ở trong thức hải của Phong Nhiêu, lưu lại suy nghĩ Áo Nghĩa của riêng hắn, có kèm theo ảo diệu của khộrigsgian, chỉ cần tế đài linh hồn của Phong Nhiêu có chút dị động, hắo^ liền lập tức phát hiện, cũng không cho một lần cơ hội.
Phong Khả cường đại hung tàn, nếu xác định phương hướng cho người này, tìm lên, cho dù hắn có ba, cái mạng, cũng không đủ chết, không thể không thận trọng.
Phong Nhiêu thầm hận, ca£Ị răng, quay lưng lại, cởi áo nới dây lưng, tấm lưng tuyết trắng hiệii ra từng chút, chậm rãi chìm xuống đáy hồ, ẩn giấu thân thể.
Thạch Nham híp mắt, nhìn dưới đáy hồ trong suốt hơi hiện cơ thể mềm mại mơ hồ, vẻ mặt lạnh lùng, cũng không tmlỏng.
Cô gái này xảo trá âm tàn, chỉ cần cho nàng một cơ hội trở mình, sẽ thừa thể mà lên, hạ thủ chắc chắn sẽ không do dự, Thạch Nham cũng không muốn đưa tới phiền toái không cần thiết.