Hắn ở trung ương năng lượng hỗn loạn, yên lặng cả nửa tháng mới dần dần ngưng luyện được Nguyên Thần, cách củng cố cảnh giới còn có một đoạn thời gian.
Nhưng lược đoạt giả vội vã muốn rời khỏi đã dần dần mất đi kiên nhẫn.
" Không thể cứ ở lại lâu như vậy được, tam đại thế lực theo sát không buông, không bao lâu nữa sẽ truy đuổi tới đây. Một khi chạm mặt với bọn họ, chúng ta rất khó chống lại, phải mau ly khai thôi!" Ba Lôi Đặc nghiêm mặt, bực bội hét to.
Lý do của hắn được tuyệt đại đa số lược đoạt giả đồng ý.
Trong nhất thời, tất cả mọi người trở nên ồn ào, muốn tạm thời bỏ lại Tạp Thác, nhanh chóng đi vào sâu trong cấm địa.
Phong Khả cũng rất khó trấn an.
.... ",
"Không sai, chúng ta không thể bởi vì sự đột phá của một mình Tạp Thác mà tiêu hao quá nhiều thời gian của mọi người?" Giới Nông gật đầu: "Phong Khả lão đại, mọi người đi theo ngươi tới đây là vì tinh đồ, không phải là bởi vì Tạp Thác đột phá, ngươi nói sao?"
Phong Khả ở vào thế khó xử.
" Không thành vấn đề, các ngươi có thể đi trước." Thạch Nham suy nghĩ một chút rồi mỉm cười: "Ta ở lại, chờ hắn đột phá thành công rồi sẽ hội họp với các ngươi."
" Không có ngươi, chúng ta sẽ bớt đi rất nhiều nắm chắc." Phong Khả nhíu mày.
Dọc theo đường đi, Thạch Nham nhiều lần thể hiện ra sự thần kỳ, rất nhiều nguy hiểm khó cỏ thể hóa giải, bởi vì hắn ra tay mà được giải quyết dễ dàng, bất tri bất giác, Phong Khả đã coi hắn là cánh tay phải, cảm thấy có hắn ở bên cạnh thì có thể tránh được rất nhiều phiền toái.
Nếu Thạch Nham lưu lại, bọn họ đi sâu vào trong cấm địa, sẽ gặp càng nhiều phiền toái hơn, đến lúc đó không có Thạch Nham ra tay giúp ra tay giúp đỡ, có thể Sẽ chết rất nhiều người.
"Ngươi ở lại làm gì? Có Tạp Phu bọn họ trông chừng rồi, ngươi còn có gì mà phải lo lắng?" Giới Nông không đồng ý, hắn cũng biết tác dụng của Thạch Nham, nếu Thạch Nham kiên trì lưu lại, hắn cũng biết phía trước sẽ trở nên càng gian nan hơn.
" Đúng vậy,để thuộc hạ của Tạp Thác lại canh chừng, ngươi đi với chúng ta đi."
" Tiểu huynh đệ, công dụng của ngươi lớn lắm, ở lại thì rất phí."
"ừ, đi với chúng ta đi, Tạp Thác không sao đâu."
Các Lược đoạt giả đều năn nỉ.
Trải qua Thạch Nham luân phiên xuất thủ, không ai còn dám coi thường tác dụng của hắn, thậm chí, trong mơ hồ, bọn họ cảm thấy công dụng của Thạch Nham có thể còn hơn cả Phong Khả tay cầm tinh đồ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Hắn đã dùng năng lực của mình để chứng minh điểm này.
" Chúng ta lưu lại trông coi chắc cũng không sao." Tạp Phu cũng khó xử, không muốn chọc cho nhiều người tức giận : "Ngươi đi với bọn họ đi, chúng ta sẽ trông chừng đại ca."
"Ta kệ bọn họ sống hay chết!" Thạch Nham sắc mặt âm, không chút khách khí nói: "Chờ Tạp Thác đột phá rồi, các ngươi vân cần đi sâu vào cấm địa, đến lúc đó ta không có bên cạnh, các ngươi có thể gặp lại chúng ta hay không còn khó nói. Còn nữa, vạn nhất tam đại thế lực tới vào lúc Tạp Thác đột phá, các ngươi lấy gì ra mà ứng phó? Có ta ở đây, ít nhất cũng có thể xé rách không gian, đưa các ngươi tiến vào không gian loạn lưu, đợi cho ta đột phá tới Nguyên Thần cảnh, tất sẽ có thể tìm được đường về."
nghe thấy những lời này, Tạp Phu hoàn toàn tỉnh ngộ, gật đầu, ánh mắt tràn đầy cảm kích.
"Các ngươi cứ đi đi, ta lười chẳng muốn quản, dù sao ta đã chắc chắn sẽ ở lại." Thạch Nham quay đầu nhìn về phía những lược đoạt giả đang năn nỉ, lãnh đạm nói: "Các ngươi chết bao nhiêu cũng không liên quan tới ta."
Mọi người sắc mặt ngượng ngùng
Câm miệng không biết nên nói gì.
Đích xác, Thạch Nham đi chung đường với họ, bọn họ có thể được lợi, nhưng đoàn người Tạp Thác sẽ lâm vào hung hiểm cực lớn, Thạch Nham có quan hệ gì với bọn họ đâu? Vì sao phải giúp bọn họ?
" Không phải không có biện pháp giải quyết." Luyện dược sư Kiệt Tư Đặc buông sách cổ trong tay, chen vào nói: "Ba viên bổ thiên đan mà ta đổi cho ngươi, lấy ra một viên cho Tạp Thác thì có thể giải quyết vấn đề, nhanh chóng trợ giúp hắn ngưng luyện ra Nguyên Thần, cảnh giới cũng được củng cố, chỉ là... có chút lãng phí."
Mọi người vẻ mặt chấn động.
Thạch Nham mắt sáng ngời: "Bổ thiên đan còn có công hiệu như vậy ư?"
" Bổ thiên đan tẩm bổ nguyên hồn, cho dù là Nguyên Thần bị thương nặng, cũng có thể khôi phục lại rất nhanh. Dùng để giúp hắn ngưng luyện Nguyên Thần nhanh hơn, khiến cảnh giới được yên ổn, căn bản chính là dễ dàng, thậm chí eó chút lăng phí, có điều hiện giờ thời gian cấp bách, lấy ra dùng một chút cũng được, chỉ cần ngươi chịu." Kiệt Tư Đặc cười cười, bộ dạng rất tùy ý: "Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, một viên bổ thiên đan vào thời khắc mấu chốt có thể giữ được một mạng của võ giả Nguyên Thần cảnh, ngươi cho Tạp Thác, tương đương với mất đi một mạng."
" Đan dược phải dùng trên lưỡi dao." Thạch Nham lạnh lùng cười, không nói gì lấy ra một viên bổ thiên đan, niệm đầu vừa động, đan dược bay về phía thần chi lĩnh vực của Tạp Thác: "Nuốt đi!" Thạch Nham hét to.
trong Thần chi lĩnh vực, Tạp Thác đang nhắm mắt lại tiếp tục ngưng luyện Nguyên Thần đột nhiên mở mắt' trong mắt hiện ra vẻ cảm kích.
Một đạo lực lượng xẹt qua, hóa thành dây thừng buộc bổ thiên đan kéo vào miệng, nuốt xuống, một cỗ linh hồn dị lực mênh mông tỏa ra, lập tức tràn đầy thức hải của hắn.
Huyết đồng của Tạp Thác trở nên sáng ngời, thần thể run rẩy nhẹ nhàng, linh hồn tế đài xoay chuyển điên cuồng, đang hấp thu dược lực khổng lồ của bổ thiên đan.
"Để luyện chế bổ thiên đan, tài liệu hiếm quý ta thu thập mấy trăm năm đều hao hết, thứ bảo mệnh chân chính dùng để ngưng luyện Nguyên Thần nhanh hơn, quả nhiên là lãng phí." Kiệt Tư Đặc đau lòng không thôi
"Ngươi hào phóng quá." Phong Khả lắc đầu, ngữ khí cũng cảm khái.
" Cám ơn!" Tạp Phu khom người hành đại lễ, vẻ mặt cảm kích.
Đến lúc này, hắn cuối cùng cũng ý thức được lựa chọn của đại ca hắn sáng suốt cỡ nào, giao hảo với người như Thạch Nham, đúng là hạnh phúc cả đời của huynh đệ hắn.
Ngay cả chí bảo như bổ thiên đan, vật bảo mệnh của cường giả Nguyên Thần cảnh, Thạch Nham cũng có thể vứt bỏ một quả.
Cho dù là về sau bảo huynh đệ họ lên núi đao xuống biển lửa thì họ cũng khẳng định không do dự.
"Đúng là hào phóng! Tạp Thác huynh đệ đúng là gặp may, kết giao được bằng hữu như vậy!"
"Đúng, nếu hắn cho ta một viên bổ thiên đan, ta cũng có thể bán mạng cho hắn!"
" Người này đáng để thâm giao!"
" Đương nhiên rồi!"
các thủ lĩnh lược đoạt giả khe khẽ thầm thì, ánh mắt nhìn về phía Thạch Nham toàn bộ nóng rực.
Tạp Thác ăn xong bổ thiên đan, tốc độ ngưng luyện Nguyên Thần quả nhiên tăng cường, khi linh hồn tế đài tiêu hóa đan dược chi lực, cảnh giới cũng được trấn an, một cỗ hỗn loạn ý cảnh phóng xuất ra, khu vực bao phủ của thần chi lĩnh vực cũng được tăng cường.
Một viên bổ thiên đan khiển Tạp Thác trong thời gian hai ngày ngắn ngủi đã chân chính ngưng luyện ra Nguyên Thần, cảnh giới xem như đã triệt để yên ổn.
Hỗn loạn ý cảnh thu liễm vô số đá vụn, khô thụ đều hạ xuống, Tạp Thác ở giữa mở mắt ra, khí tức như hải dương, hai mắt thần quang nội liễm, thần thể như ánh sáng trong suốt, lực lượng đạt được tiến triển nghiêng trời lệch đất.
" Đa tạ sư huynh."
Tạp Thác bình tĩnh đi lên, cúi người hành lễ, trong hai mắt tràn đầy vẻ cảm động.
"Chỉ một viên đan dược thôi mà, đừng quá coi trọng, cho dù là không có bổ thiên đan thì ngươi cũng sẽ đột phá, chỉ là thời gian sẽ dài hơn một chút." Thạch Nham cười cười!" Thần sắc thản nhiên.
Tạp Thác gật đầu, vẻ cảm kích không hề giảm, ở sâu trong nội tâm đã công nhận Thạch Nham, cả đời này đều sẽ ghi nhớ không quên.
" Hiện tại có thể đi được rồi chứ?" Ngữ khí của Giới Nông có chút u oán, trong lòng có chút ghen tị với Tạp Thác, nói: "Chúng ta đã hao phí rất nhiều thời gian rồi."
" Thạch Nham, không thành vấn đề chứ?" Phong Khả cũng dò hỏi.
" Đi thôi." Thạch Nham cười.
Trong Kỳ quang sáng rực.
Tử Diệu cũng mở mắt ra, mắt đẹp như trắng sáng.
Thần quang quanh người Nàng ta thu liễm, khôi phục như thường, khí chất có biến hóa hoàn toàn mới, lộ ra vẻ thanh lệ thoát tục, không còn mị thái như sưa, ánh mắt trong vắt.
" Chúc mừng điện hạ, Tạp Tu Ân hơi khom người.
" Người khác đâu?" Tử Diệu lanh lùng cười: "Đều vội vã ly khai rồi ư?"
" Ha ha, bọn họ tất nhiên không thể chờ chúng ta, không ra tay quấy rối xem như tốt lắm rồi." Tạp Tu Ân cười nói.
Nơi này chỉ còn đám người tùy tùng của Tạp Tu Ân, đoàn người Áo Cổ Đa, Lý Nhạc Phong, Bích Thiên ly khai từ lâu rồi, đi vào sâu trong cấm địa.
"Đúng là kỳ diệu địa phương, không ngờ có vực ngoại thần quang, xem ra ta lần này quả nhiên là đến đúng chô." Tử Diệu gật đầu, mặt như được che phủ trong ánh sáng, thần quang hiện ra: "Mượn dùng một dòng vực ngoại thần quang, hiểu rõ ảo diệu trong đó, ta thuận thế đột phá, một khắc đó, ta mới biết được ta nhiều năm như vậy vì sao chậm chạp không thể tiến giai."
" Vì sao?" Á Lan hỏi theo bản năng.
" Bởi vì ta quá để ý tới trợ lực của người khác, một lòng muốn mượn sức cường viện, dựa vào lực lượng của người khác để tranh đoạt thứ ta muốn, dần dần quên đi bản thân." Tử Diệu thở dài một hơi: "Ta lại quên, mỗi một cường giả chân chính, tuyệt không dựa vào người khác, sự cường đại của bản thân mới là căn bản."
Á Lan vẻ mặt chấn động, trầm ngâm một chút, như có chút sở ngộ: "Thụ giáo."
" Bản thân mới là căn bản." Thiết Mục thì thào, cũng như có sở ngộ, nhíu mày lâm vào trầm tư.
Tử Diệu những năm gần đây say mê quyền thế, vẫn muốn mượn dùng lực lượng của người khác, mượn sức của' thế lực cường đại để giành ngôi vị hoàng để với đệ đệ của nàng ta, dần dần, nàng ta như đi lạc, quên đi sự cường hãn của bản thân mới là căn bản.
Cũng vì vậy, nàng ta giậm chân ở Thần Vương chi cảnh nhiều năm, chậm chạp không có được cơ hội tiến giai.
trong cấm địa, nàng ta ở chung với các cường giả, nhớ lại tới tiểu nhân vật như Thạch Nham cũng dần dần quật khởi, được tất cả cường giả coi trọng, trở thành nhân vật trọng yếu không thể bỏ qua.
Nàng ta bỗng nhiên hiểu được, biết tất cả những điều này hoàn toàn là vì Thạch Nham siêng năng cố gắng, là sự cường đại của bản thân hắn.
Phá được xiềng xích trong lòng, trải qua một phen cơ duyên, nàng ta cuối cùng cũng thuận lợi đột phá, bước vào Nguyên Thần cảnh.
"Ở lại lâu quá rồi, chúng ta phải lập tức xuất phát, điện hạ, ngươi không có vấn đề gì chứ?" Tạp Tu Ân hỏi.
" Đi thôi, đích xác không thể tiếp tục lãng phí thời gian nữa." Tử Diệu gật đầu đồng ý.
Nửa tháng sau.
Một đạo thân ảnh gầy yếu hiện ra nơi họ dừng lại, chính là Phạm Hạc từ Thần Phạt chi địa tới.
Hắn cau mày, nhìn chỗ kỳ quang lấp lánh bên cạnh, thầm cảm thụ trong chốc lát rồi thì thào: "Nha đầu Lợi hại, không ngờ cũng đột phá đến Nguyên Thần rồi, Độ Thiên Kỳ sinh được nữ nhi tốt nhật, ừ, cũng chỉ có như vậy mới xứng đôi với con ta."
Lẩm bẩm trong chốc lát, Phạm Hạc lấy ra âm thạch, yên lặng truyền ra tấn niệm.
Nửa ngày sau, hắn một lần nữa xác định phương hướng, hóa thành một đạo tàn ảnh rồi biến mất.