Mục lục
Sát Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thạch Nham đột nhiên dừng chân.

Không hiểu vì sao hai cỗ khí tức linh hồn yếu ớt vốn lượn lờ trong thức hải nay đột nhiên biến mất, giống như bị người khác dùng một loại niệm lực mạnh mẽ nào đó trực tiếp tóm ném ra ngoài.

Hai cỗ khí tức linh hồn kia vốn cũng không quá mạnh, nhưng nó lại vô cùng am hiểu cách khống chế lực lượng linh hồn, nó không được trợ giúp bởi bất cứ ý niệm linh hồn nào trong đầu, chỉ giản đơn là sự yêu thích.

Thạch Nham mặc dù không am hiểu quá sâu về ý nghĩ sâu xa của linh hồn, nhưng hắn dựa vào sự yêu thích của bản thân để phát hiện ra tất cả bí mật của hai cỗ khí tức linh hồn kia.

Đợi khi hai cỗ khí tức linh hồn biến mất, sự liên hệ của hắn với đối phương cũng gián đoạn.

Hắn chỉ có thể xác định đại khái phương hướng của hai cỗ khí tức linh hồn kia, trong lúc hai cỗ hơi thở này biến mất, phương hướng của chúng cũng bị biến hóa, điều này khiến cho hắn trở tay không kịp, khó có thể xác định phương hướng chính xác của chúng.

"Thế nào rồi?"

Dịch Thiên Mạc ngẩn người, không hiểu nhìn hắn hỏi:

"Xảy ra vấn đề gì à?"

Gật đầu, Thạch Nham thản nhiên nói:

"Cảm ứng xảy ra vấn đề, đột nhiên không phát hiện ra nữa, chắc là bên kia có động tĩnh."

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao đến nơi này lại có cảm giác, có phải có người cố ý hướng dẫn chúng ta hay không?"

Tâm tư Dịch Thiên Mạc đã bị dao động tuôn ra các loại suy đoán, bản thân hắn cũng là một nhân vật sở trường về dùng quyền mưu, đương nhiên cũng có ý nghĩ này với người khác.

Nhất là hôm nay cường giả Nhật đảo nhiều như mây, thế lực của các phương hải vực sẽ nhanh chóng đi tới.

Tình hình Nhật đảo chưa bao giờ phức tạp như bây giờ.

"Không giống."

Lắc đầu, trầm ngâm một chút, Thạch Nham bỗng nhiên nói:

"Quên đi, cảm ứng không được thì trực tiếp tới đó xem, ta thấy cũng cách đây gần thôi, có thể chúng ta phát hiện ra điều gì đó."

Dịch Thiên Mạc biểu thị đồng ý.

Đột nhiên ba người Dịch Thiên Mạc, Tạp Ba, Yết Mãnh cùng nhau ngẩng đầu nhìn trời, sắc mặt nghiêm túc.

Thức hải của Thạch Nham chấn động, hắn mơ hồ phát hiện một chút áp lực, giống như có người nào đó đang ở trên bầu trời nhìn trộm hắn.

Hắn nhịn không được ngẩng đầu, phóng thần thức cảm ứng trong những đám mây trên bầu trời.

Thần thức tỏa ra, hóa thành mấy ngày ý niệm phân tán đi các hướng, di chuyển trên bầu trời, mỗi một ý niệm trong đầu hiện đang cố gắng phát hiện những cảm ứng dù là nhỏ nhất.

Nhưng mà dù vậy hắn cũng chẳng phát hiện ra cái gì, chỉ còn cách là thu hồi ý niệm trong đầu.

"Là linh hồn của võ giả Thần cảnh nhìn trộm."

Dịch Thiên Mạc sắc mặt nghiêm túc và trang trọng, nói:

"Không chỉ một người."

Thạch Nham gật đầu, sắc mặt không thay đổi, hắn đã sớm dự liệu được điều gì đó nên hờ hững nói:

"Ba người các ngươi không áp chế lực lượng, phóng thích lực lượng Thần cảnh, đương nhiên sẽ tới một số người chú ý. Huống chi ba người các ngươi lại là nghi vấn cho những người ở nơi này, việc võ giả Thần cảnh chú ý là điều bình thường."

"Chúng ta có nên cảnh cáo họ một chút hay không."

Yết Mãnh sắc mặt lạnh lẽo, hắc hắc cười gằn nói:

"Đều là Thần cảnh, dùng lực lượng linh hồn đấu nhau là không bình thường, ở phương diện này ba người chúng ta có thể vững vàng ngăn chặn đối phương. Âm Mị tộc am chúng ta am hiểu nhất chính là chiến đấu linh hồn."

Vẻ mặt Dịch Thiên Mạc, Tạp Ba ngạo nghễ, tràn đầy tự tin.

Thạch Nham lắc đầu cười cười, nói:

"Không cần, chúng ta tới Nhật đảo, mặc dù có ý bộc lộ thực lực, nhưng cũng không tới mức cuồng vọng ương ngạnh, nếu không sẽ khiến cho thế lực các nơi liên thủ, liều lĩnh làm địch với chúng ta, việc này hiển nhiên là không sáng suốt. Bây giờ hội nghị trên đảo còn chưa bắt đầu, trong lòng ai cũng có tính toán, chúng ta cũng nên quan sát trước tình hình một số đại nhân vật của nơi này, xem họ có cách nghĩ như thế nào."

Ba người Dịch Thiên Mạc gật đầu, biểu thị đã hiểu.

Thạch Nham tiếp tục bước đi, nhưng mà cũng phải mất khoảng một canh giới hắn mới xuất hiện ở khu vực có cảm ứng, phát hiện ở phía xa xa có mấy ngôi nhà màu đỏ, toàn bộ chúng được xây từ những khó đá màu đỏ, có hình dáng sắc bén trên cột đá có điêu khắc rất nhiều hình yêu thú chim chóc.

Một dãy nhà khoảng 12 cái, xung quanh trồng rất nhiều nho và chuối tiêu.

Đây vốn là phong cảnh của những khu rừng nhiệt đới, nhưng mà lúc Thạch Nham tới đây, hắn cảm thấy âm khí vô cùng nồng nặc, tràn ngập khí tức tà ác lạnh lẽo âm hàn, mấy tòa nhà này nóng ran, ngay cả một con côn trùng cũng không có, dường như sinh vật nào ngu dốt nhất cũng biết nơi đây không bình thường.

"Âm khí rất nặng..."

Thạch Nham nhíu mày thì thào nói.

"Nơi này là chỗ ở của Thi Thần giáo."

Lý Phúc bất ngờ lại xông ra, cúi người, thái độ khiêm tốn, nói:

"Từ khi giáo đồ của Thi Thần giáo vào đây ở, nơi này trở nên âm lãnh vô cùng. Chúng tôi cũng biết người của Thi Thần giáo tính cách quái gở, cho nên cố ý sắp xếp bọn họ ở khu vực hẻo lánh này. Những ngôi nhà ở đây đều có hầm, trước kia dùng để chứa rượu ngon, sau khi Thi Thần giáo tới đây, những cái hầm này được dùng để chứa quan tài chôn thi."

"Nơi chôn thi!"

Ánh mắt Thạch Nham chợt sáng lên, có một tia sáng lóe lên trong đầu, hắn lập tức ý thức được khí tức linh hồn truyền tới ý niệm hữu hảo lúc nãy là do người nào phát ra!

Một luồng ký ức vốn đã bị bám bụi giờ như nước sông vỡ đê cuộn về trong đầu hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đó là một nơi giống như nơi chôn thi, chính xác là như vậy.

Hai cỗ Thiên thi!

Đột nhiên nở nụ cười, Thạch Nham nhìn về phía Lý Phúc gật đầu, hỏi:

"Mạo muội hỏi một câu, trong những ngôi nhà này có bao nhiêu nhân vật cấp cao của Thi Thần giáo?"

Sắc mặt Lý Phúc cứng lại, cười khan một tiếng, nhăn nhó nói:

"Điều này khó nói, thiếu gia cũng biết chúng ta có quy định..."

"Ta biết các ngươi có quy định."

Huyễn Không giới chỉ ở trên tay Thạch Nham sáng lên, một cái túi sáng rực xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn, hắn cười đưa cái túi đựng tinh thạch cho Lý Phúc, nhẹ giọng nói:

"Ta chỉ hỏi thân phận của những người bên trong mà thôi."

Lý Phúc sợ hãi, không dám nhận cái túi, khom người lùi lại ba bước, che ngực thở dốc, kêu lên:

"Nham thiếu gia, người không nên đùa ta như vậy."

"A?"

Thạch Nham ngẩn cả người, vô cùng kinh ngạc nhìn hắn:

"Ngươi có ý gì?"

"Nham thiếu gia, trong lòng người biết rõ mà."

Lý Phúc cười khổ, lại lùi về phía sau mấy bước, sắc mặt đỏ bừng,

"Trong cơ thể người có thứ gì đó có khả năng áp chế lực lượng của ta, nếu như người đứng quá gần, Võ Hồn của ta sẽ cảm thấy sợ hãi."

Thạch Nham giật mình, ánh mắt bỗng nhiên trở nên cực kỳ phức tạp.

Do dự một chút, hắn đột nhiên hỏi:

"Ý của ngươi là trong cơ thể của ta có một thứ gì đó, có thể áp chế Võ hồn của ngươi? Khiến cho ngươi vô ý thức sợ hãi ta?"

Lý Phúc khom người, liên tục gật đầu.

"Không nghĩ lại có cả công hiệu này, Võ Hồn của tên Âu Dương Trì xem ra đúng là có chút tác dụng với Tam Thần giáo..."

Thạch Nham nhỏ giọng nói thầm một câu, sau đó cười cười, thâm ý nhìn Lý Phúc nói:

"Chẳng phải giáo chủ của các ngươi bảo theo dõi chúng ta thật chặt hay sao? Ta không phải là khách nhân, cho nên phải chiếu cố ta đặc thù, có đúng hay không?"

Sắc mặt Lý Phúc khẽ biến, một lần nữa gật đầu, cười khổ nói:

"Thiếu gia không giống người khác."

"Hắn còn nói gì nữa?"

"Phải chú ý tới thiếu gia để tránh xuất hiện việc ngoài ý muốn, cho nên khi Trần Phong muốn xuất thủ với người, ta lập tức ngăn cản hắn, nhưng mà Nham thiếu gia có quý nhân tương trợ, ta đúng là làm điều thừa rồi."

Lý Phúc ngượng ngùng cười gượng.

"Như vậy sao..."

Thạch Nham suy nghĩ một chút, gật đầu, nhìn Lý Phúc nói:

"Giáo chủ của các ngươi để mắt tới ta như vậy đúng là có hơi phá hỏng quy định, ta nghĩ hắn sẽ không trách cứ ngươi, nếu ngươi không nói cho ta, ta sẽ trực tiếp lục lọi trong ký ức của ngươi để biết, đây cũng là sự lựa chọn bất đắc dĩ của ngươi mà thôi."

Thạch Nham âm thầm liếc mắt nhìn Dịch Thiên Mạc.

Lý Phúc đổ mồ hôi hột, cảm thấy phía sau lưng ướt đẫm, trong lòng chửi thầm Thạch Nham đê tiện âm độc ác, nhưng trên mặt lại có biểu hiện kinh sợ, vội vàng nói:

"Đừng! Đừng! Ta nói, ta không nói mà được sao?"

"Nói đi."

"Giáo chủ Thi Thần giáo Thanh Minh cùng với năm tên hộ pháp, hơn 30 tên đệ tử, mà một số giáo đồ..."

Lý Phúc tâm thần sợ hãi, vội vàng nói nhỏ, đem thân phận của đám Thi Thần giáo nói một cách rõ ràng.

"Được rồi."

Thạch Nham đợi hắn nói xong, phất tay ý bảo Lý Phúc rời đi:

"Tốt nhất là ngươi nên đi xa một chút, nếu không có chuyện gì xảy ra ngươi không ổn lắm đâu, mà xuất hiện ở đây lại càng không tốt. Cho nên, tốt nhất là ngươi biến đi..."

"Ngươi muốn làm gì?"

Lý Phúc sợ hãi cả kinh, nói:

"Ngươi không thể làm bậy, chúng ta là có quy định."

"Ta biết các ngươi có quy định."

Thạch Nham cảm thấy phiền phức, thúc giục:

"Nếu ngươi tiếp tục ở lại sẽ phá hỏng quy định của Thi Thần giáo, ngươi đi nói với Đường Uyên Nam, bảo rằng ta biết nên làm thế nào. Còn nữa, nói cho hắn biết, đem đám người Thi Thần giáo ở Minh giới sắp xếp một chút, ta có dụng ý."

Trong lúc nói chuyện, hắn cảm nhận tinh thần lực kỳ lạ trong trái tim, cảm thấy nó nóng như mặt trời, hắn âm thầm đem một luồng Tinh nguyên rót vào trong đó, sau đó thông qua Tinh nguyên lưu chuyển, thu lấy một số lực lượng nóng rực của mặt trời, lặng lẽ tuồn lên người Lý Phúc một chút.

Lý Phúc cả kinh, hắn bị Thạch Nham làm cho cả người đổ mồ hôi, trong lúc hắn còn đang do dự thì đột nhiên nhận thấy Võ Hồn phản ứng cực kỳ mãnh liệt, Tinh nguyên trong cơ thể hỗn loạn vô cùng, ngay cả thức hải cũng chấn động không ngớt, giống như bay ra khỏi não của mình vậy.

Lý Phúc sợ hãi, biết rằng cái tên Thạch Nham này đã động tay động chân, cho nên không dám chần chờ, lập tức cong đuôi chạy mất.

Chỉ trong một nháy mắt, Lý Phúc đã biến mất không còn tung tích, ngay cả khí tức cũng không thấy.

Thạch Nham ngạc nhiên, sắc mặt cổ quái, thu hồi luồng khí tức pha trộn giữa Tinh nguyên và võ hồn, sau đó hít một hơi thật sâu đi về nơi ở tạm của Thi Thần giáo.

"Két nha!"

Chỉ thấy một ngôi nhà đá nằm ở giữa bỗng nhiên mở cửa, một cỗ âm khí lạnh lẽo từ trong đó tuôn ra...

"Nhìn xem, chủ nhân của nơi này đang chào đón chúng ta."

Thạch Nham thản nhiên cười, không có một chút sợ hãi, nhanh chóng bước về phía đó. Tới giữa đường, hắn đột nhiên cao giọng nói:

"Tại hạ Thạch Nham, có việc tới thỉnh giáo các vị tiền bối của Thi Thần giáo, mong rằng các vị tiền bối vui lòng chỉ giáo."

Ba người Dịch Thiên Mạc nhanh chóng bám theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK