Lam Đa Đa nghĩ mình đang nằm mơ – trong lúc thống khổ nhất lại nhìn thấy người mình muốn gặp nhất, thật giống như cái đêm định mệnh từ nhiều năm trước, vốn đã nghĩ mình sẽ cứ đau đớn như vậy đến khi chết đi, nhưng lại có người phá cửa phòng lao vào. Không cần biết đó là ai, lúc ấy đều mang đến cho cậu vài giây để thở dốc, cho nên khi cậu quay sang nhìn về phía cửa, trong mắt ngoài sự yếu đuối thì không còn gì khác.
Mặc dù cảnh tượng lúc này đã khác, nhưng Lam Đa Đa vẫn bất giác nhìn Thẩm Nghị như đêm đó, trong ánh mắt lúc này có thêm phần khao khát, như thể cậu mãnh liệt cần đối phương, bởi vì đối phương nay đã là Thẩm Nghị, là người cậu thích. Đêm đó cậu không biết người vừa phá cửa vào sẽ trở thành hi vọng của mình, nhưng đêm nay cậu biết, thời điểm cậu sợ hãi nhất đã có Thẩm Nghị ở đây.
Thẩm Nghị vốn muốn để Lam Đa Đa ngủ ngon giấc. Nhưng hiển nhiên, cho dù người đàn ông có năng lực tự kiềm chế có tốt đến mấy, cũng không thể nào kháng cự lại khi người hắn thương lại dùng ánh mắt bức thiết như vậy nhìn hắn, khát vọng được hắn dỗ dành… Lúc này hành động đúng đắn nhất dĩ nhiên là cho đối phương sự an ủi lớn nhất.
Lam Đa Đa lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Trong tủ đầu giường.”
Thẩm Nghị duỗi tay mò vào ngăn kéo, phát hiện bên trong không chỉ có dầu bôi trơn, mà còn có thật nhiều áo mưa đúng size của hắn!
Thực ra mấy cái đó vốn là Lam Đa Đa đi siêu thị mua cho Tiêu Bằng vào cái hôm gặp Thẩm Nghị. Tiêu Bằng không dùng được, bạn trai Tiêu Bằng cũng không dùng được nên cậu ta không thèm. Cậu liền cất hết đi, nào ngờ vậy mà cũng có lúc dùng đến.
Thẩm Nghị thật vất vả mới có thể vào được, lại không dám động đậy, hắn thở hắt ra một hơi thật kiềm chế: “Hồ ly tinh, thật biết hành hạ người khác!”
Lam Đa Đa cũng khó chịu, mạnh miệng cãi, “Vậy anh là đồ cây mía tinh!”
“Nghĩa là sao?”
Lam Đa Đa nói: “Đen to dài thẳng…”
Một đêm ấm áp cứ như vậy trôi qua.
Lam Đa Đa mềm nhũn tựa vào ngực Thẩm Nghị, có chút thở không nổi, nhưng vẫn giữ vững tinh thần hỏi, “Anh không phải đi rồi sao? Tại sao lại trở về?”
Thẩm Nghị hôn một cái lên trán cậu: “Sợ em đau họng, ngủ không ngon.”
Lam Đa Đa khó hiểu nhìn hắn. Bình thường thì đau họng ngủ không ngon cũng đâu đến nỗi đêm hôm khuya khoắt phải phiền người yêu tới dỗ? Cậu đã là người lớn, đâu phải trẻ con. Nhưng Thẩm Nghị vì sao lại đột nhiên chạy tới?
Thẩm Nghị có chút do dự, không biết có nên nhắc lại chuyện năm đó hay không. Trước kia hắn không nói là vì không muốn Lam Đa Đa cảm thấy thiếu nợ mình, hơn nữa không nhắc lại thì cậu càng đỡ khó chịu, nhưng hiện giờ…
Lam Đa Đa lại hỏi tới trước, đây là dịp phù hợp để nhắc tới chuyện xưa.
“Thẩm Nghị, trước kia có phải là chúng ta đã từng gặp không? Ý em là rất lâu trước kia ấy, không phải trong năm nay.”
Thẩm Nghị ôm Lam Đa Đa càng chặt hơn một chút, nhẹ nhàng vuốt lưng cậu: “Ừm, anh nhớ có một lần cùng mấy người bạn đi karaoke, đi vệ sinh về thì không cẩn thận mở nhầm cửa phòng. Thằng đầu xỏ bên trong nói chuyện rất ngứa đòn, anh liền đánh cho một trận, còn từ chỗ ấy làm được chút chuyện tốt, ôm ra ngoài một đứa nhóc dáng dấp xinh đẹp nhất trên đời.”
Lam Đa Đa thấp thỏm hỏi: “… Là em sao?”
Thẩm Nghị cảm thấy lúc này mà nói không phải thì Lam Đa Đa sẽ khóc lên mất. Hắn liền sung sướng nói, “Đúng vậy, có lẽ ông trời cũng biết sau này đó sẽ là vợ của anh, nên mới sai khiến anh đi mở nhầm cửa.”
Lam Đa Đa bỗng nhiên úp mặt lên ngực hắn, có chút nghẹn ngào, “Về sau em đi tìm anh rất lâu, nhưng tìm không thấy.”
Thẩm Nghị bật cười, “Khi đó anh còn chưa phát triển đến thành phố B, đi đến đó chỉ là để hàn huyên với mấy người anh em thôi. Bọn họ cũng khá khó hẹn, cho nên chắc chắn là em tìm không ra rồi. Được rồi, đừng buồn, bây giờ không phải đã tìm thấy rồi sao?”
Lam Đa Đa gật đầu, tay chân quấn lấy hắn như một con bạch tuộc, “May mà sau lần đó em liền mắc cái tật, chỉ thích những người cao lớn cường tráng như vậy, nếu không thì lúc gặp anh trong siêu thị em đã không chú ý tới, chúng ta có lẽ sẽ bỏ lỡ nhau.”
Vợ chồng Triệu Mộng Khiết sau nửa đêm đã mất ngủ. Thấy đứa nhỏ mình nuôi bất lực khóc như vậy, nhưng lại bình tĩnh dần trong vòng tay một người khác… cảm giác này khiến bọn họ nhất thời không thể nào thoải mái được, thật giống như thể, đứa nhỏ họ một mực che chở đột nhiên đã trở nên thân thiết, ỷ lại vào người khác hơn cả bọn họ, không còn hơi có chút chuyện liền báo cáo bố mẹ như xưa nữa.
Vậy nên lúc xuống lầu Thẩm Nghị liền bị hai ánh mắt dị thường phức tạp nhìn chằm chằm… trong đó có sự cảm kích, có sự hiếu kì, cũng có sự vui mừng… tóm lại quá phức tạp, khiến Thẩm Nghị hoa mắt.
Triệu Mộng Khiết trước nay vẫn có chút đề phòng Thẩm Nghị, nhưng nay đã không còn. Thấy hắn đêm hôm khuya khoắt gắng sức chạy tới chỉ để trấn an con trai mình, bà liền biết, về sau người này tám chín phần mười cũng thành người trong nhà.
Lam Gia Thụy ra hiệu cho Thẩm Nghị ngồi, hỏi: “Đa Đa đâu?”
“Mới vừa ngủ. Cô chú à, cháu muốn xin phép mang Đa Đa đi cùng đợt này. Dù sao hiện tại họng của em ấy không khỏe lắm, không thích hợp giảng bài, không bằng đi theo cháu, như vậy chí ít có thể ngủ an giấc. Chờ em ấy bình phục tương đối, em ấy muốn về cháu lại chở về.”
Lam Gia Thụy và Triệu Mộng Khiết cũng đã thương lượng từ trước, liền đồng ý: “Được, nhưng cậu phải nói cho tôi biết, tối hôm qua chuyện gì xảy ra? Có phải cậu biết cái gì rồi không?”
Thẩm Nghị nghĩ thầm dù hắn không nói thì mẹ vợ cũng sẽ tìm người điều tra, không bằng khai hết chuyện năm đó. Quả nhiên Lam Đa Đa chưa từng kể lại sự cố này cho bố mẹ cậu biết.
Lam Đa Đa hồi đó mới mười tám tuổi, tính cách lại có chút đơn thuần, Vương Nhất Văn ở trọ cùng phòng ký túc xá lại đối với cậu khá tử tế nên mặc dù biết Vương Nhất Văn ôm đùi nịnh bợ Võ Tranh, nhưng xét thấy trong giới giải trí chuyện này cũng không tính là cái gì ghê gớm, cho nên cậu đã không để ý. Câu chưa từng nghĩ Vương Nhất Văn thật sự có thể vì tư lợi mà đem cậu đi bán, biết rõ Võ Tranh rất có thể có ý đồ kia mà còn lừa cậu tới quán karaoke, còn để mặc Võ Tranh ra tay!
Triệu Mộng Khiết và Lam Gia Thụy nghe xong tức giận đến nỗi không nói nổi một câu, nhưng càng nhiều hơn là tự trách. Bọn họ vẫn nghĩ mình đã quan tâm đứa nhỏ này vô cùng, nhưng chuyện như thế xảy ra mà bọn họ lại không biết!
Thẩm Nghị cảm thấy có thể hiểu được tâm trạng của họ, nhưng đứng từ lập trường của Lam Đa Đa mà suy nghĩ một chút, hắn vẫn nói: “Có lẽ em ấy không muốn thêm phiền lòng bố mẹ nên mới không nói, dù sao hồi đó Vũ gia vẫn là dạng rất có thế lực.”
Lam Gia Thụy hỏi: “Vậy về sau những kẻ đó thế nào rồi?”
Thẩm Nghị trầm mặc chốc lát, nói: “Khi đó cháu trẻ tuổi nóng tính, làm việc cũng không suy nghĩ kỹ càng. Võ Tranh nói chuyện khó nghe, hai bên liền đánh nhau. Cháu lúc đó đánh cho Võ Tranh tàn phế, còn cái người tên là Vương Nhất Văn kia thì không rõ lắm. Hôm đó cháu uống hơi nhiều, ôm Đa Đa ra ngoài rồi nhờ một người bạn xử lý tiếp. Về sau cháu có cho người đi tìm hiểu, nhưng trong giới giải trí không thấy ai tên là Vương Nhất Văn, đoán chừng thằng đó cũng không nổi tiếng.”
Triệu Mộng Khiết nghe xong mới dễ chịu một chút. Bà nhìn chồng, thấy chồng gật đầu, liền nói với Thẩm Nghị: “Nếu Đa Đa ngủ dậy không phản đối thì cứ để nó đi theo cháu đi. Qua mấy ngày nữa… cô sẽ đi gặp mẹ cháu.”
Thẩm Nghị đột nhiên có linh cảm xấu, nhưng vẫn căng da đầu mà nói: “Vâng thưa cô.”