ăn lẩu
Triệu Mộng Khiết giới thiệu cho cậu một người tên là Nhạc Gia, người thừa kế một công ty sản xuất các mặt hàng từ giấy. Năm nay Nhạc Gia 33 tuổi, mặc dù lớn hơn Lam Đa Đa một chút, nhưng không đến nỗi tạo thành cách biệt thế hệ, hơn nữa người này 1m88, quả thật có thể nói là cao, cho nên Lam Đa Đa quyết định đồng ý gặp.
Địa điểm hẹn là ở một quán cà phê lãng mạn trong trung tâm thành phố. Khi Lam Đa Đa đến, đối phương đã đợi sẵn.
Lam Đa Đa vốn rất chờ mong, vì đây là do mẹ mình giới thiệu cho nên ít nhất là tính cách chắc chắn không có vấn đề gì. Nhưng khi vừa nhìn thấy người kia, cậu thực sự nhịn không được, trong lòng thầm rên rỉ:
Nhạc Gia gật đầu, lễ phép mời Lam Đa Đa ngồi xuống, hỏi: “Em muốn uống gì?”
Lam Đa Đa gọi nước trái cây, chỗ đó cẩn thận đánh giá đối phương một lượt. Còn trẻ mà đã tiếp quản một nhà máy quy mô không nhỏ, còn giúp công ty phát triển lên, năng lực tất nhiên là khỏi phải nói. Anh ta có một loại khí chất khiến người khác cảm thấy bình dị gần gũi. Lam Đa Đa trò chuyện trong chốc lát liền phát hiện cũng không có khoảng cách thế hệ như cậu tưởng, thậm chí tán gẫu khá hòa hợp vui vẻ, vui vẻ tới nỗi lúc sau có người nhìn chằm chằm mãi vào gáy mình mà cậu cũng không biết.
Nhạc Gia nói: “Anh với dì Triệu từng hợp tác làm ăn, quen biết đã ba bốn năm, đáng tiếc gần đây mới biết anh và em là cùng một kiểu, nếu không thì đã kết bạn từ lâu, như vậy cũng đỡ cô đơn.”
Lam Đa Đa cũng nói: “Đúng vậy, nếu như không phải là chỗ quen biết thì khả năng nhận ra đồng loại cũng tương đối thấp. May là em cũng quan hệ tương đối rộng, có thể giới thiệu thêm bạn bè cho anh giao lưu.”
Nhạc Gia cười hỏi: “Họ độc thân sao? Nếu không phải độc thân thì anh không làm quen đâu, dạo này ăn cơm chó nhiều quá rồi.”
Lam Đa Đa trong đầu điểm danh mấy người bạn, tất cả đều đã có đôi có cặp, cuối cùng chỉ còn sót lại mình cậu, đành nói: “Hình như chỉ còn một mình em là độc thân.”
Nhạc Gia là dân làm ăn, dĩ nhiên nhìn ra được Lam Đa Đa không có cảm giác kia với mình, chí ít trước mắt là không có, nên cũng thông minh không thăm dò thêm. Nhưng Lam Đa Đa thi thoảng lộ ra vẻ đơn thuần như vậy, quả thực khiến người khác không nhịn được muốn bắt nạt một chút, thế là anh ta cười hỏi: “Cho nên em định giúp anh thoát kiếp FA sao?”
Lam Đa Đa tức thì ngẩn người, trong lòng tự nhủ nếu anh cường tráng hơn một chút thì tôi còn có thể cân nhắc. Nhưng cậu chưa kịp nói gì thì một giọng nói quen quen vang lên bên cạnh, “Đa Đa, thì ra bao ngày nay em không chịu gặp anh là vì người này sao?”
Nhạc Gia hết nhìn Lam Đa Đa lại nhìn người kia, ánh mắt dò xét. Còn Lam Đa Đa thì nhìn Thẩm Nghị như nhìn bệnh tâm thần. Đây đúng là Thẩm Nghị không sai mà? Nhưng sao mặc âu phục vào lại trở nên không bình thường vậy? Lên cơn rồi sao?
Thẩm Nghị lúc này đắm đuối nhìn cậu, còn nắm lấy bờ vai cậu, “Đa Đa, anh biết ngày đó anh tùy tiện cho em ăn linh tinh ở nơi công cộng là không tốt, nhưng có thể cho anh một cơ hội giải thích được không? Hôm nay xong việc em về gọi cho anh được không? Anh có chuyện muốn nói với em!”
Lam Đa Đa không hiểu mô tê gì, chỉ mờ mịt “A…” một tiếng.
Thẩm Nghị vừa nghe vậy liền không dây dưa gì nữa, đưa mắt nhìn Nhạc Gia một cái liền bỏ đi.
Nhạc Gia thấy hắn đã đi xa, băn khoăn nói: “Đa Đa, em và tổng giám đốc Thẩm rất thân sao?”
Lam Đa Đa vốn dĩ còn đang mù mờ, nghe vậy không khỏi khó hiểu ngẩng lên, “Cái gì mà tổng giám đốc Thẩm?”
“Em không biết Thẩm Nghị là chủ tịch tập đoàn Hồng Lương sao?”
Lam Đa Đa: “...”
Trên đời này lại có ông chủ tịch tập đoàn lớn nào ăn mặc như phụ hồ, đi siêu thị mua băng vệ sinh sao??? Chỉ có bệnh thần kinh mới hành động như vậy thôi phải không? Nhưng hắn lại không bị bệnh thần kinh!? Cậu thực sự không thể nào tưởng tượng được cái gì có thể kích thích Thẩm Nghị hành động như vậy, hơn nữa còn bảo cậu gọi điện thoại cho hắn làm gì?!
Lam Đa Đa rất muốn tập trung một chút, nhưng từ lúc Thẩm Nghị đi về, cậu vẫn thỉnh thoảng thất thần.
Nhạc Gia không phải kẻ ngu. Anh ta nhắc tới thân phận của Thẩm Nghị vốn là để thăm dò, mà bây giờ anh ta đã có được đáp án – Lam Đa Đa và Thẩm Nghị chắc chắn không thân như Thẩm Nghị cố tình diễn. Đã vậy thì không cần nóng vội nhất thời, cũng không cần tốn thời gian khi đối phương đang không tập trung. Thế là anh ta nhìn đồng hồ rồi nói: “Chiều nay anh phải họp, hình như em cũng bận, vậy chúng ta hẹn sau nhé?”
Lam Đa Đa quả thực rất hiếu kỳ Thẩm Nghị đang bày trò gì, liền bye bye Nhạc Gia ngay. Trở lại trên xe, cậu gọi cho Thẩm Nghị, đi thẳng vào vấn đề: “Ngài Thẩm, tìm tôi có chuyện gì không?”
Thẩm Nghị bật cười, “Đổi cả cách xưng hô cơ à, xem ra thật sự vẫn còn đang giận tôi? Bảo sao tôi nhắn tin không thấy phản hồi gì.”
Lam Đa Đa nghĩ thầm: ông đây mà thèm tức giận với anh à!
Thẩm Nghị nghe thấy tiếng hít thở ở bên kia đầu dây có vẻ dồn dập lên, vì biết ngay mình đã đoán đúng, hắn trấn an: “Đừng tức giận, tôi mời cậu đi ăn đồ ăn ngon xem như bồi tội. Cậu có đang rảnh không? Tới đây đi, chúng ta gặp rồi nói.”
Lam Đa Đa hoài nghi Thẩm Nghị uống nhầm thuốc, nhưng nửa giờ sau cậu và Thẩm Nghị vẫn cùng lúc xuất hiện tại một nhà hàng tên là “Lẩu Đại Lí”.
Lam Đa Đa cảm thấy mình thật không có tiền đồ, nghe lời này mà mặt nóng cả lên. Cậu không rõ Thẩm Nghị có ý gì. Thẩm Nghị cởi áo vest ra, treo lên móc áo, lại xắn ống tay áo sơ mi lên cao, lộ ra cánh tay rắn rỏi hữu lực. Thẩm Nghị đáng ghét, nhưng dáng vóc thật sự đẹp khô lời!
Thẩm Nghị ngồi xuống thản nhiên như không hề hay biết gì, thuận miệng hỏi: “Cậu không nóng à?”
Lam Đa Đa cắn môi, không nói lời nào.
Thẩm Nghị lần theo ánh mắt của cậu nhìn sang, cúi đầu phát hiện là đang nhìn cơ ngực của hắn. Ánh mắt hắn thoáng tối đi một chút, sau đó lại nói như không có việc gì: “Hôm nay mời cậu đi ăn là vì muốn giải thích chuyện lần trước, tiện thể nhờ cậu giúp một việc.”
Lam Đa Đa cuối cùng lấy lại tinh thần, hỏi: “Việc gì?”
“Cậu giả nữ, đóng làm bạn gái tôi một hôm được không?”
Lam Đa Đa theo bản năng đã không thích những đề nghị kiểu này, nhưng vì hiếu kỳ nên vẫn hỏi, “Vì sao?”
Thẩm Nghị lúc này nghiêm túc, “Bà ngoại tôi sắp mất, nguyện vọng cuối cùng trước khi ra đi của bà là muốn thấy cháu dâu.”
Trên thực tế Thẩm Nghị hôm nay tới quán cà phê cũng là vì việc này. Trước khi bắt gặp Lam Đa Đa và Nhạc Gia, hắn đang ngồi nói chuyện với cô gái mà thím giới thiệu, chỉ là hai bên không hợp nhau nên nhanh chóng giải tán, sau đó hắn cũng không ngờ mình lại nhìn thấy Lam Đa Đa cũng xuất hiện ở đó.
Lúc đầu hắn hoàn toàn có thể bỏ ít tiền thuê một cô người mẫu tới giả làm bạn gái cho xong chuyện, nhưng từ khi nhìn thấy Lam Đa Đa mặc đồ nam thì không hiểu sao hắn lại không muốn làm vậy nữa mà đột nhiên lại nảy ra một chủ ý mới —— để Lam Đa Đa đến giả làm người yêu hắn.
Lam Đa Đa cảm thấy bà lão thật đáng thương, nhưng nếu chỉ vì vậy mà giả vờ làm bạn gái của Thẩm Nghị thì quả thật có chút không hợp lý.
Thẩm Nghị dường như nhìn ra cậu đang nghĩ gì, liền nghiêm túc nói: “Từ hồi còn rất nhỏ tôi đã không còn bố. Mẹ tôi một mình nuôi tôi và em gái, bà ngoại đã gánh vác giúp chúng tôi rất nhiều. Vậy nên dù là về tình cảm hay là về lý trí, tôi đều không muốn để bà đi trong tiếc nuối. Có điều muốn tìm gấp một người cao như cậu, dáng đẹp hơn nữa còn phải khéo hiểu lòng người như cậu, thì quả thực là không dễ dàng. Đương nhiên nếu chịu khó thì tôi vẫn tìm được, tôi chỉ sợ bà không còn nhiều thời gian như vậy. Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Lam Đa Đa ho nhẹ một tiếng, bị thổi phồng đến mức có chút xấu hổ, cũng rất đồng cảm với hai bà cháu Thẩm Nghị. Nhưng nhìn thấy cọng hành trôi trong nồi lẩu trước mặt, cậu lập tức gạt hết cảm giác xấu hổ lẫn đồng cảm ra khỏi đầu: “Tôi đâu có tốt như anh nói đâu. Với lại anh làm vậy rõ ràng là đang lừa người lớn. Với lại, hôm đó anh… Anh vì sao lại nhét hành vào miệng tôi? Lại còn cười đến ghê tởm như vậy chứ?!!”
Thẩm Nghị nghĩ đến tình hình lúc đó vẫn còn có chút buồn cười, nhưng hắn nhịn được, nói: “Muốn biết tại sao ư?” Nói đoạn, thấy Lam Đa Đa gật đầu, hắn liền dùng khăn ướt xoa xoa tay, sau đó nhặt lên một quả nho trên bàn, không hề báo trước mà đút vào miệng Lam Đa Đa, đồng thời trước khi rút tay về còn nhẹ nhàng cọ cọ lên môi cậu. Hắn cười hỏi: “Lần này em biết tại sao chưa?”
Lam Đa Đa sờ sờ môi mình, ngơ ngác nhìn Thẩm Nghị. Lúc bị đút hành vào miệng cậu quá mức kinh ngạc nên không chú ý tới chi tiết này, nhưng bây giờ nhớ lại thì hình như lúc đó quả thực Thẩm Nghị có sờ vào môi cậu?
Chẳng lẽ Thẩm Nghị đút hành cho cậu chỉ là để kiểm tra miệng cậu??
Thẩm Nghị lại không cho Lam Đa Đa suy nghĩ nhiều, hắn nói: “Đa Đa, giúp tôi lần này đi, trước đó tôi trêu chọc nếu khiến em không vui, tôi đã giải thích rõ rồi.”
Lam Đa Đa có khi rất ác khẩu, nhưng bụng dạ lại hết sức thiện lương. Nghe Thẩm Nghị nói thế, cậu liền bắt đầu do dự, “Nhưng mà anh Thẩm, dù thế nào tôi cũng không phải nữ, nhỡ bị lộ thì không ổn đâu.”
“Yên tâm, ngũ quan tinh xảo như em, không cần trang điểm, chỉ cần mang tóc giả là nhìn đã có chút giống phụ nữ rồi, chứ nói gì là còn make-up nữa. Với lại em không cảm thấy lúc em nói giọng nữ nghe tự nhiên hơn sao? Nghe không giống đàn ông chút nào. Đến khi nói giọng thật nghe mới thấy hơi kỳ quái đó.”
Thẩm Nghị cũng không có ác ý, chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. Nào biết Lam Đa Đa nghe xong liền đứng phắt dậy, thở hổn hển trừng mắt nhìn hắn, trông có vẻ vô cùng tức giận. Nhìn kỹ thì vạt áo của cậu còn có chút run lên. Thẩm Nghị buồn bực hỏi: “Làm sao vậy?”
Lam Đa Đa đỏ mắt nói: “Giọng nói ban đầu của tôi không phải như vậy.”
Cậu cầm điện thoại di động lên, “Thật xin lỗi anh Thẩm, tôi không giúp được đâu.”
Nói xong, cậu liền chạy như bay ra ngoài, đầu cũng không ngoái lại một lần.