• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lam Đa Đa rốt cuộc không nói cho hai bà cháu biết chuyện này vì cậu đã quá mệt rồi, không muốn lại cõng tới cõng lui mò mò mẫm mẫm đến tận đêm để đi tìm mộ nữa.

Đương nhiên bây giờ mà bắt đầu về luôn thì cũng khó có thể kịp tới nhà trước khi trời tối.

Lam Đa Đa cõng bà cụ lê từng bước mệt mỏi, giờ phút này cậu chỉ ước gì Thẩm Nghị đang ở đây.

Thẩm Hâm cũng đã thở không ra hơi, bởi vì lúc đi sách theo cái gì thì lúc về bà ngoại cũng bắt mang theo cái đó, coi như là để thụ lộc. Chẳng biết lộc ở đâu ra nhưng chỉ thấy nặng muốn gãy lưng!

Thẩm Hâm áy náy nói: “Chị dâu, mệt lắm phải không?”

“Ừm, có chút.”

“Thật vất vả cho chị rồi. May là lần này xem như không tính là đến không, bà đã nhắc đến chị với ông ngoại thì có lẽ bà đã chấp nhận chị rồi á.”

“…”

“Nghĩ như vậy, có phải chị cảm thấy khoẻ hẳn cả người rồi không?”

“…”

Khoẻ hẳn cái rắm á! Mệt gần chết hơn nửa ngày, kết quả lại đi tế bái một đống phân gà…

Thẩm Hâm thấy Lam Đa Đa có vẻ thật sự mệt mỏi, nhỏ giọng nói xin lỗi, sau đó không nói thêm gì nữa.

Cõng được bà cụ tới chỗ cái xe lăn, Lam Đa Đa thở hắt ra một hơi, vừa đẩy xe lăn vừa nói: “Muộn như vậy, chỗ nghĩa địa không có tín hiệu, liệu bác Thẩm có nổi trận lôi đình không đây?”

“Chỉ mong đến lúc đó bà đừng lú lẫn, không thì em sẽ thảm lắm.”



Kết quả Thẩm Hâm vẫn bị mắng. Dù người đòi ra mộ là bà cụ, nhưng Thẩm Tuệ chỉ có thể mắng con gái để phát tiết sầu lo và tức giận.

“Bà ngoại mày lớn tuổi như thế, ngộ nhỡ trên đường có chuyện thì làm sao?!! Mày muốn tao lo lắng chết à? Lớn tướng như thế rồi còn không biết phân biệt phải trái!”

“Không phải có chị dâu cõng bà rồi sao, bà có mệt tí nào đâu, có thể xảy ra chuyện gì chứ.” Thẩm Hâm vốn đã mệt ngất ngư, không khỏi bĩu môi cãi lại.

“Mày, mày còn dám già mồm!” Thẩm Tuệ trừng mắt một cái, quay ra nhìn Lam Đa Đa lại phát hiện cậu đã ngồi dựa vào tường ngủ mất.

“Mẹ…” Thẩm Hâm hạ giọng, “Dù sao mọi người cũng bình an trở về rồi, mẹ bớt đi vài ba câu được không? Nếu mà có anh con ở đây, thế nào cũng kêu con đi hỏi han chị dâu cho xem, mẹ không thể tha thứ một chút được sao? Chị dâu dù sao cũng là con nhà giàu, trước kia có phải chịu khổ thế này bao giờ? Cõng cũng là cõng mẹ ruột của mẹ đó!”

“Thôi! Ra ngoài đi, để nó ngủ một lát.” Vẻ mặt Thẩm Tuệ vẫn rất khó coi, nhưng ít ra không còn dông dài nữa. Kéo Thẩm Hâm ra ngoài, bà lại cau mày cầm cái chăn mỏng đắp cho Lam Đa Đa, lúc ra ngoài vẻ mặt xoắn xuýt. Bà hỏi Thẩm Hâm, “Bà ngoại nói cái gì với ông đó?”

“Nói là mang cháu dâu tới ra mắt thôi, còn nói cháu dâu này rất tốt.”

“Cũng đâu phải khen mày, đắc ý cái quái gì!” Thẩm Tuệ nhéo mũi Thẩm Hâm, “Mày cũng đi ngủ một lát đi, cơm tối mẹ làm.”

“Thật sao? Vậy con đi nghỉ luôn nha!” Thẩm Hâm nói xong chỉ sợ mẹ đổi ý, vèo một cái chui vào phòng ngủ đóng cửa lại.

Thẩm Tuệ lắc đầu, bắt đầu nhẹ chân nhẹ tay chuẩn bị bữa tối.

Không ngờ chưa được bao lâu sau, trong phòng đột nhiên truyền đến một loạt âm thanh ầm ĩ, “Tik tik tik tak! Laka tik tik taka! Taka tak tak tika!”

Thẩm Tuệ: “…”

Lam Đa Đa sờ lần một chút mới mò được chiếc điện thoại, sau đó vụt một cái ngồi dậy, lê dép lê chạy vào bếp, vuốt vuốt mắt nói với Thẩm Tuệ: “Bác ơi, đến giờ cho bà uống thuốc rồi.”

Bình thường chuyện uống thuốc đúng giờ này sẽ do Thẩm Hâm phụ trách nhắc nhở nhưng hôm nay cô đã ngủ như chết nên cũng quên mất, may là Lam Đa Đa sợ quên nên đã đặt đồng hồ báo thức.

Thẩm Tuệ yên lặng một lúc mới nói: “Biết rồi. Bác đi lấy thuốc, cháu cứ ngủ tiếp đi, nếu đói bụng thì ăn cơm trước rồi ngủ.”

Lam Đa Đa ngáp một cái, gật đầu, lại lờ đờ trở về phòng như người mộng du.

Bà cụ cũng vì tiếng chuông báo thức mà đã tỉnh dậy, lúc này đang ngây ngốc ngồi trên giường. Thấy Lam Đa Đa tiến đến, bà cụ hoang mang hỏi: “Đa Đa, chúng ta đã đi thăm ông ngoại rồi đúng không?”

Lam Đa Đa nói: “Đúng vậy ạ.”

Bà cụ nhìn những thứ đồ cúng mà Thẩm Hâm cầm về, hoang mang hồi lâu mới nói: “Vậy tại sao bà lại mơ thấy ông nó bảo là chúng ta chưa đến thăm? Ông còn bảo là bà hồ đồ rồi, nhận đống phân làm ông xã.”

Lam Đa Đa: “…”

Bà cụ liếc nhìn chung quanh một vòng, “Ông nói là nổi giận rồi, muốn tới tìm bà.”

Lam Đa Đa cũng liếc nhìn một vòng, lông tơ dựng đứng cả lên, cậu xoa xoa hai cánh tay, nói: “Bà ngoại, chắc tại bà nghĩ nhiều quá rồi.”



Bà cụ muốn nói lại thôi. Thẩm Tuệ mang thuốc tới, bà uống xong, lát sau lại nằm xuống, dường như rất mệt mỏi. Lam Đa Đa không hiểu sao lại có cảm giác như thể, từ khi ở bên ngoài trở về, bà cụ đã mất hết sinh lực, tâm hồn cứ như bay đi đâu.

Thẩm Tuệ cũng có chút lo lắng, ngồi bên đầu giường, nói: “Mẹ, con lấy cho mẹ một ít cháo này, hay là ăn một chút rồi hẵng ngủ tiếp?”

Bà cụ lắc đầu, Thẩm Tuệ thở dài, đứng lên định dọn cái bát ra ngoài. Lam Đa Đa nói, “Thôi cứ để cháu bưng ra ngoài.”

Thẩm Tuệ vô ý thức tránh né: “Thôi, cháu là khách, sao có thể để cháu làm những thứ này.”

Lam Đa Đa đành phải đứng một bên nhìn Thẩm Tuệ ra ngoài.

Ánh mắt của bà cụ dõi theo bóng lưng Thẩm Tuệ, vỗ vai Lam Đa Đa, “Đa Đa, cháu đừng nghĩ nhiều, Thẩm Tuệ đang sợ hãi mà thôi.”

Lam Đa Đa không hiểu bà cụ có ý gì nhưng sợ Thẩm Tuệ lại đi vào nên cũng không vội hỏi. Có điều bà cụ vẫn để tâm chuyện này. Sau khi Thẩm Tuệ đi ngủ, bà cụ mình kể cho cậu nghe rất nhiều chuyện trước kia chưa từng nói.

“Đa Đa à, bác Thẩm họ Thẩm, Tiểu Nghị và Hâm Hâm cũng họ Thẩm, cháu không cảm thấy kỳ quái sao?”

“Dạ cũng có một chút, nhưng không phải cũng có những cặp vợ chồng cùng họ sao?”

“Đúng là cũng có nhưng nhà này thì không phải. Thật ra Tiểu Nghị và Hâm Hâm hẳn là họ Trần mới đúng, bởi vì bố chúng nó tên là Trần Tinh. Chắc là Tiểu Nghị đã nói với cháu là bố nó mất sớm đúng không? Nhưng thật ra không phải, ba năm trước bố nó hẳn là còn sống. Hồi xưa Thẩm Tuệ đi làm quen cậu ta, hai người nhanh chóng cảm mến nhau. Về sau bà gặp cậu này cũng thấy không tệ nên đồng ý cho hai đứa ở bên nhau. Chúng nó đã đi ký giấy đăng ký kết hôn nhưng vì hồi đó không có điều kiện nên cũng không làm lễ cầu kỳ gì cả. Một năm sau liền có Tiểu Nghị. Khi đó, dù cực khổ, nhưng chúng nó rất hạnh phúc, về sau có thêm Hâm Hâm. Nào ngờ cậu ta trước khi quen Thẩm Tuệ đã kết hôn trước ở quê rồi. Hâm Hâm sắp đủ tuổi đi nhà trẻ, thì có một người phụ nữ ôm theo một đứa bé lớn hơn cả Tiểu Nghị tới tìm Thẩm Tuệ, rồi làm ầm ĩ lên.”

“Sau đó bác gái mang Thẩm Nghị và Hâm Hâm về quê sao?” Lam Đa Đa suy đoán.

“Đúng vậy, lúc ấy không hiện tại như bây giờ. Thanh niên các cháu có thể lên mạng tìm hiểu ngọn ngành, ai đăng ký kết hôn ai chưa, nhưng hồi đó lại khác. Thẩm Tuệ bị lừa, hơn nữa còn bị lừa nhiều năm như thế. Về sau nó ly hôn với chồng nhưng không muốn nhường bọn nhỏ cho chồng nuôi, liền mang đến chỗ bà.”

“Khi đó chắc là áp lực rất lớn?”

“Cũng không, một người đàn bà có hai đứa con lại mang tiếng là phá hoại gia đình nhà người khác, chuyện như thế kể cả thời nay thì cũng bị người ta nói ra nói vào chứ chẳng phải khá hơn thời xưa. Hồi đó Thẩm Tuệ đi tới đâu cũng bị bàn tán khó nghe nên bà cảm thấy, nó chẳng qua là sợ con của mình cũng rơi vào cảnh đó.”

“…”



“Bà ơi…”

“Haiz, cháu ngoan, ngủ đi.”

Lam Đa Đa căn bản ngủ không được, cứ chốc chốc lại quay đầu nhìn bà cụ, trong lòng cứ cảm thấy rất bất an mà không hiểu tại sao. Rõ ràng bà cụ nói chuyện rất bình tĩnh, không hề căm ghét cậu mà còn rất khoan dung, nhưng cậu không thể nào bình tâm được.

Chẳng lẽ sắp có chuyện gì phát sinh?

Lam Đa Đa nghĩ vậy, vội vàng nhắn tin cho Thẩm Nghị: Thẩm Nghị anh mau tới đây đi! Em thấy bà lạ lắm! Anh đừng gọi điện tới đây nhưng nhất định phải đến nhé! Nhận được tin tức thì phản hồi em ngay!



Thẩm Nghị thức khuya nên thấy cậu nhắn tin liền trả lời ngay: Làm sao vậy?

Lam Đa Đa: Hôm nay bà nói muốn đi thăm mộ ông ngoại, bọn em liền đi, nhưng từ lúc về nhà, trạng thái của bà không ổn lắm. Thực ra chỉ là em có cảm giác đó thôi, nhưng anh cứ tới đây đi, nếu không em không yên tâm.

Thẩm Nghị kêu người chuẩn bị xe, thu thập một chút liền lên đường.

Lam Đa Đa thỉnh thoảng lại nhìn bà cụ đang nhắm mắt bên kia, thấy hơi thở của bà dường như yếu ớt hơn trước, nhưng lại không chắc lắm, trong lòng không khỏi bất an.

Thẩm Hâm bị đói mà tỉnh, vào bếp tìm ăn. Thấy phòng bà cụ sáng đèn, cô ló đầu vào, nhỏ giọng hỏi: “Chị dâu, ăn bánh bao không?”

Lam Đa Đa vội vẫy cô vào, hơi hốt hoảng nói: “Hâm Hâm, em xem có phải nhịp thở của bà hơi nhanh không?”

Thẩm Hâm xem trong chốc lát, khóc nức nở hô lên: “Mẹ, mẹ ơi mau tới đây!” Nói đoạn, cô nắm chặt tay bà cụ, “Bà ơi, bà ơi, bà có chỗ nào không thoải mái sao?”

Bà cụ nhẹ nhàng mở mắt ra, hồi lâu mới nhận ra cháu gái. Bà dùng đôi mắt hơi vẩn đục nhìn cô, miệng mở rộng, hít thở mấy lần mới nói được: “Hâm Hâm, gọi, gọi anh mày tới…”

Thẩm Hâm nghe mà nước mắt chảy ra, “Cháu gọi rồi, bà đừng vội.”

Thẩm Tuệ tới, ngay lập tức kêu Thẩm Hâm liên hệ Thẩm Nghị.

Lam Đa Đa nói: “Cháu đã gọi Thẩm Nghị tới, anh ấy đang trên đường rồi, Thẩm Hâm em đừng hoảng. Bác, bác chuẩn bị một chút đi ạ, chúng ta phải mau đi bệnh viện.” Lam Đa Đa gọi điện thoại, kêu Thẩm Nghị tới thẳng bệnh viện.

“Anh biết rồi, anh đã gọi cấp cứu.”

Lam Đa Đa nhìn bà cụ một chút, lo lắng nói, “Được rồi, vậy anh lái xe cẩn thận nhé.”

Thẩm Nghị thở dài một hơi nói: “Đa Đa, em vất vả rồi.”

Sau đó hắn cúp điện thoại, yên lặng thật lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK