túm đuôi
Bà cụ nằm viện có Thẩm Hâm lo, cho nên Thẩm Nghị thật cũng không quá lo lắng, chỉ là bà dù sao đã có tuổi nên Thẩm Nghị vẫn thỉnh thoảng cho Thẩm Hâm hỏi tình hình.
Ban đầu Thẩm Hâm còn có thể ứng phó hai câu, về sau bị hỏi nhiều đến phiền, nói: “Ôi trời anh mau đi mà lo cho chị dâu đi, chỗ này không cần anh lo. Bà rất ổn, còn bảo em hỏi xem chị dâu rốt cục có mang thai không đây này.”
Thẩm Nghị mặt đen, cúp máy.
Lam Đa Đa mặt còn đen hơn, bởi vì cậu lại bị châm! Bác sĩ nói là để cho yên tâm, tốt nhất vẫn phải làm xét nghiệm máu và kiểm tra gan.
Thẩm Nghị đi nộp phí xét nghiệm. Lam Đa Đa lấy số xếp hàng chờ gọi tên. Hồi sáng vẫn còn bừng bừng khí thế, cũng vì một trận tai bay vạ gió như thế mà chẳng còn tí hưng phấn nào. Cậu cảm thấy mỗi lần thấy mặt Thẩm Nghị là y rằng cậu sẽ gặp xui xẻo, nếu không phải là xấu hổ thì cũng bị chọc tức đến mức tăng xông! Nghĩ tới nghĩ lui thì Thẩm Nghị chỉ có một điểm hữu ích duy nhất, đó là tìm giúp thầy thuốc Trung y để cậu khỏi phải châm cứu mặt nữa, cái này coi như tạm hài lòng.
Lam Đa Đa vo viên tờ phiếu trong tay, quyết định làm gì đó vui vẻ trong lúc chờ đợi đến lượt. Cậu đá đá người ngồi bên cạnh, “Anh Thẩm, anh nói đi, ông thầy thuốc Trung y có thể dùng cao để chữa mặt của tôi sống ở đâu vậy?”
“Có ý gì?” Lam Đa Đa nhìn hắn, trong lòng hết hồn tự nhủ Đại ca! Tôi chỉ còn một chút xíu hảo cảm đó với anh thôi đấy!!! Đừng có làm cho bay biến luôn nha!!! Sau đó cậu bày ra vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, khốn khổ nói: “Anh Thẩm! Đừng nói là anh sợ tôi không chịu đi viện nên mới bảo La Trợ Lý lừa tôi đấy nhé!!
“Cái đó thì không phải, chỉ là ông thầy thuốc này không ở đây, không biết em có tiện đi đến đó không. Ban đầu tôi tính ngày mai đến thành phố B đi công tác tiện thể mang em đi cùng đến đó luôn để gặp thầy thuốc, nhưng quên mất chưa hỏi ý em, xin lỗi nhé!”
“Làm tôi sợ hết hồn, còn tưởng rằng các anh lại lừa tôi. Lái xe đến đó chỉ mất 3 tiếng, cũng không phải quá xa mà. Nếu anh không chê tôi phiền thì tôi đi cùng cũng được.”
“Được.”
“Mời số 169 đến cửa số 3 lấy máu.”
“Đến tôi rồi.” Lam Đa Đa vỗ vỗ ngực, đi hai bước lại xoay đầu lại, “Anh Thẩm, anh ngồi yên đây đợi tôi nhé?”
“Thôi để tôi cùng đi với em.” Thẩm Nghị tâm trạng thật tốt, cùng Lam Đa Đa đi vào. Cậu duỗi ra cánh tay, hắn thì hết sức tự nhiên kéo cậu ngả đầu tựa vào ngực mình, “Đừng sợ, một lát là xong.”
“Ây…” Lam Đa Đa càng bồn chồn sợ hãi, một chút xíu sau liền hỏi: “Xong rồi sao?”
“Chưa.”
“Đến đâu rồi?”
“Sắp rồi.”
“A!” Lam Đa Đa cảm giác được có cái gì chọc vào tay, cái tay còn lại liền túm chặt áo khoác của Thẩm Nghị, “Còn chưa xong sao?”
“Chưa, còn đang rút ra.” Thẩm Nghị tỉnh bơ nhìn y tá mà nói: “Thật ngại quá, cậu ấy có chút sốc, ngồi đây một lát có được không?”
Y tá chần chờ một chút rồi gật đầu, sau đó chuyển qua lấy máu cho người tiếp theo.
Chờ một lúc Lam Đa Đa lại hỏi: “Được chưa?”
Thẩm Nghị dùng bông khử khuẩn cho cậu, cúi đầu nhìn mái tóc Lam Đa Đa, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: thì ra quá đần cũng là một kiểu đáng yêu, một người đàn ông trưởng thành sao có thể con mẹ nó đáng yêu như vậy chứ?
Lam Đa Đa lúc này lại hỏi: “Vẫn chưa xong à?”
Thẩm Nghị lẳng lặng nhếch môi, “Cũng sắp rồi.”
Lam Đa Đa dúi đầu vào ngực Thẩm Nghị hết ba phút mới ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt ôn nhu của hắn, mặt cậu không hiểu sao nóng lên, không còn tái nhợt như lúc nãy. Cậu hỏi, “Anh Thẩm, anh cười cái gì?”
“Đi thôi, tí nữa lấy kết quả, tôi dẫn em đi ăn cơm đã.”
Lam Đa Đa thay y phục, tẩy trang xong mới cùng hắn đi ăn. Dù hơi mất thời gian một chút nhưng Thẩm Nghị cũng không có ý kiến gì. Hắn lái xe theo sau Lam Đa Đa, thấy cậu đổ xăng liền đứng cách đó xa xa, gọi cho La Trạm.
Cho dù La Trạm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng bị sếp gọi vẫn thấy hơi chột dạ, “Chủ tịch, anh có gì dặn dò?”
“Tiểu La, tôi nói là đã tìm được thầy thuốc dùng cao trị méo mặt hồi nào vậy?”
La Trạm trong lòng tự nhủ, sếp không nói như vậy nhưng hôm qua sếp cứ luôn ám chỉ rằng chỉ còn mỗi cách đó mới có thể khiến cho Lam Đa Đa chịu đi bệnh viện châm cứu! La Trạm khổ bức nói, “Chủ tịch, đây chẳng phải là tại tôi sợ cậu Lam phản kháng sao, chính anh nói là phải bằng mọi giá bắt cậu ấy đi châm cứu mà.”
“Đúng, lời này là tôi nói, nhưng tôi có bảo cậu lừa người ta sao? Lúc nào cậu cũng là người đáng tin cậy, lần này cậu cũng phải cố mà giữ chữ tín đi.”
“Chủ tịch, ý của anh là…”
“Ngày mai tôi đến trại chăn nuôi ở ngoại ô thành phố B đi dạo, cậu sớm chuẩn bị đi. Trước khi tôi đến đó, cậu liệu mà tìm ra một ông thầy thuốc đúng như cậu nói đi, mang ông ta tới thành phố B, cho ở trong Biệt Viện Ngô Đồng.”
“Vâng.”
Lam Đa Đa đổ xăng xong, Thẩm Nghị đã cúp máy. Hai người đi trả xe cho Tiêu Bằng xong, hắn chở cậu đi ăn cơm trưa. Thẩm Nghị gọi toàn những món bổ máu để ăn.
Lam Đa Đa nghĩ cũng không cần ở lại chờ kết quả xét nghiệm máu, vì dù sao Thẩm Nghị sẽ còn quay lại bệnh viện, để hắn xem giúp là được rồi. Thẩm Nghị chở cậu về nhà, cũng nói trưa thứ hai sẽ tới đón.
Lam Đa Đa lúc này do dự một chút, nói: “Anh Thẩm, hay anh vào uống chút gì rồi đi?”
“Cũng được.”
Lam Gia Thụy đã đi dạy thay giúp cậu, Triệu Mộng Khiết cũng đi nước ngoài đi công tác chưa về. Thẩm Nghị tới nhà họ Lam mấy lần, cũng không có gì tò mò. Nhưng đối với người trước mặt này, dường như hắn luôn có vài chuyện rất muốn hỏi, “Có vẻ lần nào em cũng uống nước trái cây hoặc là uống nước lọc, có nguyên nhân đặc biệt gì sao?”
Trước đó lần đi ăn lẩu cũng uống nước trái cây, không uống rượu, lần này ăn cơm cũng uống nước lọc, về nhà cũng vậy. Tuy nói cũng không phải không bình thường, nhưng là chẳng lẽ thay đổi đa dạng không tốt sao?
Bộ dáng Lam Đa Đa có vẻ hơi căng thẳng, cậu cố gắng bình tĩnh nói: “Sữa bò cũng uống, tôi chỉ không thích uống những thứ có tính kích thích thôi.”
Thẩm Nghị vừa lấy ra điếu thuốc lại cất vào hộp, thấy cậu có vẻ không thích chủ đề này, liền chuyển sang chuyện khác, “Ngày mai tôi đi B thành phố có thể sẽ ở lại đó một thời gian ngắn, em nếu muốn chữa mặt chắc cũng cần vài ngày, hay là tới chỗ tôi ở đi. Ở thành phố B tôi có nhà, cũng tiện cho thầy thuốc tới đó ở cùng luôn, đỡ phải lái xe tới tới lui lui giữa hai thành phố.”
Cậu cảm thấy cũng có lý, liễn nói: “Cũng tốt, hay là tôi soạn hành lý rồi đi theo anh luôn nhé? Đỡ cho anh mai lại phải sang đây đón tôi.”
Thẩm Nghị đáp không cần nghĩ: “Vậy dĩ nhiên là quá tốt rồi.”
Lam Đa Đa liền lên lầu một lát, cũng gọi cho Lam Gia Thụy xin phép.
Lam Gia Thụy nói: “Con à, không phải con chưa từng đi cùng trai lạ qua đêm sao?”
“Anh ta cũng không tính là người lạ mà. Con cũng không định cùng anh ngủ chung giường! Anh ta cũng quen mẹ, sẽ biết vuốt mặt nể mũi thôi. Dù sao con cũng không muốn phải đi châm cứu nữa đâu!”
Lam Gia Thụy đành phải tạm đồng ý, chờ dạy xong lại gọi điện báo cáo vợ, tính để vợ gọi cho Thẩm Nghị dặn dò một chút.
(hahaha đi có tí mà con gọi bố, bố gọi mẹ để mẹ gọi cho trai lạ, khéo tí nữa trai lạ lại phải quay lại báo cáo với con =)))))
Nào ngờ Triệu Mộng Khiết vừa nghe chồng báo cáo xong, im lặng nửa ngày mới hỏi một câu, “Chồng, Đa Đa có mang theo con thỏ bông trên giường nó không?”
Lam Gia Thụy chấm hỏi nói: “Không, mang con thỏ theo làm gì?”
Triệu Mộng Khiết như nghẹn một chút, mãi mới đáp: “Được rồi, không mang thì thôi vậy.”
Lam Gia Thụy không hiểu vợ có hàm ý gì. Buổi tối, sợ Lam Đa Đa ăn nhầm đạn trĩ có thể bị di chứng, Thẩm Nghị liền vào phòng cậu kiểm tra. Lúc này hắn mới hiểu được một vấn đề, Lam Đa Đa thằng nhóc này… đi ngủ có tật xấu!
Mẹ nó, thừa dịp hắn ngồi vào giường thử nhiệt độ cơ thể, dúi ngay đầu vào cổ hắn thì thôi đi, vì sao còn phải túm c-him hắn??!!
Trừ Triệu Mộng Khiết, không ai biết, Lam Đa Đa khi ngủ thích nhất là... Tìm cái đuôi thỏ, sau đó, nắm chặt cái đuôi thỏ…