• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Nghị dù không quá mê tín, nhưng nghe Lam Đa Đa nói vậy thì vẫn nghiêm túc nghĩ lại một chút xem gần đây hắn có đắc tội người nào không. Khả năng là có, mà khả năng cao là không chỉ một người…



Tóm lại thoạt nhìn mặt hồ êm ả nhưng thực chất nguy cơ tứ phía… Bởi vì những người này đều có thể trực tiếp hoặc gián tiếp, vô tình hoặc cố ý đào hố cho hắn nhảy. Thẩm Nghị nghĩ đến đây liền chuẩn bị tinh thần làm mọi thứ một cách vô cùng cẩn thận.

Hai ngày sau, Thẩm Nghị mang Lam Đa Đa về, đầu tiên là thăm bà ngoại một chút, sau đó liền mặc kệ mẹ mình can ngăn, cấp tốc giải quyết vấn đề tiền bạc của tập đoàn Khiết Nhã.



Thẩm Hâm lười biếng nói: “Còn may hồi đó cô không rục rịch ý đồ gì, chứ người như anh tôi, bình thường chẳng thấy sao, nhưng khi ác lên thì cực kỳ tàn nhẫn.”

Tô Linh Linh mấy ngày nay ở nhà họ Thẩm, ở chung với Thẩm Hâm coi như hòa bình. Cô ta tự hiểu chuyện nên Thẩm Hâm không gây khó dễ. Tô Linh Linh định xong mình cần phải thì đi – lần này tới tìm Thẩm Nghị chỉ để vay tiền, bởi vì hai vợ chồng cô đầu tư mở nhà máy. Nếu không vì đổi điện thoại xong bị mất contact của hắn thì cô đã chẳng mò tới tận nhà. Việc vay mượn không có vấn đề gì, Thẩm Nghị làm người rộng rãi, nhà lại có tiền. Chỉ là không ngờ chưa thấy mặt Thẩm Nghị đã bị mẹ hắn nhờ vả.



Thẩm Tuệ chỉ đơn giản yêu cầu Tô Linh Linh dỗ bà cụ vui vẻ là được. Bà cũng không hi vọng mẹ mình lại nhắc tới Lam Đa Đa, đẩy mình vào thế khó nữa. Tô Linh Linh ở lại năm ngày, nghe bà cụ kể lể chuyện xưa, cùng bà cụ ăn cơm, sưởi nắng, chụp ảnh rồi cùng bà cụ ngắm. Trong điện thoại của bà cụ có rất nhiều ảnh chụp, Tô Linh Linh có lần đang cùng bà xem lại thì vô tình nhìn thấy một bức ảnh bà cụ chụp với một mỹ nhân khác. Cô chỉ thuận miệng nói, “Bức này chụp đẹp thật. Nhưng không hiểu sao cứ cảm giác kỳ quái.”

Bà cụ nghe vậy, nghiêm túc nhìn hồi lâu, sau đó sắc mặt liền thay đổi. Nhưng mải xem ảnh nên Tô Linh Linh cũng không phát hiện ra.

Lúc Tô Linh Linh đi, cô nói với bà cụ là mình ra nước ngoài có việc một thời gian. Từ lúc cô xuất hiện, bà cụ vẫn luôn lưu luyến không cho đi, nhưng hôm nay lại chỉ yên lặng gật đầu, sau đó còn nói một câu thoạt nghe cảm thấy rất bình thường, nhưng càng nghĩ lại càng thấy không bình thường lắm, “Cám ơn cháu gái đã dành nhiều thời gian công sức như vậy để ở đây với bà.”

Tô Linh Linh cười nói không có gì, cầm séc 50 vạn của Thẩm Tuệ bỏ đi.

Thẩm Tuệ mới đầu còn sợ Tô Linh Linh đi rồi thì mẹ mình sẽ lại nhớ ra Lam Đa Đa, nhưng sự thật chứng minh, bà chỉ lo bò trắng răng, bởi vì tên của Lam Đa Đa không còn được nhắc tới một lần nào nữa.

Lam Đa Đa biết Tô Linh Linh đang ở nhà Thẩm Nghị diễn kịch nên cũng không tới. Nghe được chuyện Thẩm Nghị bỏ ra một khoản “sính lễ” lớn như vậy vì mình, cậu vừa giận vừa xót…



Thẩm Tuệ tái mặt, “Mẹ, sao mẹ lại nhớ ra Lam Đa Đa rồi? Linh Linh không phải vừa đi không bao lâu sao?”

“Đúng vậy, đứa nhỏ đó vừa đi liền không trở lại, vẫn là Đa Đa tốt, Đa Đa mới là đứa hiểu chuyện.” Nói xong cũng không cho Thẩm Tuệ gọi người ta đến, bà cụ tự mình alo cho Thẩm Nghị, “Tiểu Nghị à, bà ngoại của mày đây. Bà nhớ Đa Đa lắm, bao giờ mày mang nó tới?”

Thẩm Nghị đang trải qua tháng ngày thư thái, lúc này thật sự không muốn mang người về nhà lắm. Nhưng bà cụ vừa nói là nhớ, hắn lại không đành lòng, liền hỏi Lam Đa Đa, “Bà nói là nhớ em, em có muốn sang không?”

Lam Đa Đa đang phát rầu vì mấy ngày nay bị Thẩm Nghị giày vò quá lợi hại, eo mỏi đến nỗi đứng không thẳng nổi, nghe vậy liền hớn hở nói: “Có chứ. Không sang sao được. Bà anh cũng là bà em mà. Em phải tìm lại cảm giác tồn tại trong mắt bà chứ, cho Tô Linh Linh kia bay màu luôn!”





Lam Đa Đa trang điểm xong liền tinh xảo khả ái, chỉ cần chú ý một chút cũng sẽ không bị lộ. Nhưng không hiểu sao Thẩm Nghị vẫn cảm thấy nóng ruột bồn chồn, giống như sắp có biến vậy. Lam Đa Đa cười: “Có thể có chuyện gì được chứ, cùng lắm là bác Thẩm nổi cáu, bà tưởng em là Tô Linh Linh thôi. Chỉ cần trong lòng anh nghĩ đến em thì mấy cái này cũng không có gì ghê gớm.”



Bà cụ ngẩng đầu, nhìn hai bàn tay nắm chặt của Thẩm Nghị và Lam Đa Đa một chút, rồi vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình: “Đa Đa à, mau tới đây ngồi cạnh bà, để bà nhìn thật kỹ.”

Lam Đa Đa không nghĩ gì nhiều, cười cười ngồi xuống: “Thật xin lỗi, lẽ ra cháu nên đến thăm bà sớm hơn. Đợt trước có chút việc bận nên mới không đến, gần đây bà khỏe chứ ạ?”

Bà cụ cười nhạt: “Là vậy sao.” Nói đoạn bà nhìn Thẩm Nghị một chút, trong mắt có chút cảm xúc khó nói lên lời. Cảm giác bồn chồn nóng ruột của Thẩm Nghị lại càng mãnh liệt. Một giây sau, bà cụ quả nhiên nói ra một câu khiến hắn nhức cả trứng, “Tiểu Nghị, bà muốn mang Đa Đa về quê ở mấy hôm.”

Đừng nói đến Thẩm Nghị, ngay cả Lam Đa Đa cũng sửng sốt, “Bà, ở trong thành phố đang tốt, về quê làm gì chứ?”

Về quê thì ai makeup cho cậu đây???

Thẩm Nghị cũng nói: “Đúng vậy, ở đây điều kiện chữa bệnh tốt hơn, về quê nhỡ đâu có chuyện gì lại không thể chữa chạy kịp thì phải làm sao đây? Bà cố tình muốn cho các cháu phải nhớ bà đúng không?”

Bà cụ nói: “Lá rụng về cội. Nhờ có mày mà đời này bà đã sống đủ hãnh diện, nhưng bà biết mình không còn nhiều thời gian. Vậy mới muốn về thăm quê.”

Thẩm Hâm vội kéo Thẩm Nghị qua một bên, “Anh, hay là anh nghĩ biện pháp gì đi, từ lúc Tô Linh Linh đi, bà quả thật có chút kỳ quái, hiếm khi thấy bà có một đợt tinh thần tỉnh táo được lâu như vậy. Mấy ngày gần đây, bà ăn cũng không nhiều, em sợ…”

Thẩm Nghị cũng không muốn để bà cụ mang theo tiếc nuối, nhưng để Lam Đa Đa đi về quê thì?!



Thẩm Nghị xoắn xuýt, Lam Đa Đa cũng xoắn xuýt, bởi vì bà cụ nói như vậy nghe thật sự xúc động, trong lòng cậu cảm thấy rất bứt rứt, không nghe theo thì quá bất hiếu. Cậu đành cắn răng nói nhỏ với Thẩm Nghị: “Đi thì đi vậy, cùng lắm trước khi đi em đến tìm Bằng Bằng học makeup một chút, dù sao em cũng hay nhìn nó làm, có vẻ cũng rất đơn giản. Rồi em mua thêm vài bộ đồ nữ là được thôi.”

Thẩm Nghị vẫn không yên lòng. Nhà của bọn họ ở quê dù chưa bán, nhưng vì không ai ở đã lâu, nên tương đối lụp sụp. Lam Đa Đa sao mà quen được?

Cậu lại nói: “Không việc gì, chắc bà cũng sẽ không ở quá lâu.”

Thẩm Nghị đành phải đồng ý.

Đêm đó, Thẩm Nghị lại mang Lam Đa Đa đến chỗ Tiêu Bằng. Thẩm Tuệ thu thập hành lý cho bà cụ và Thẩm Hâm. Thẩm Hâm vốn không muốn đi cùng, nhưng Thẩm Nghị sợ Lam Đa Đa lạ nước lạ cái, nếu có Thẩm Hâm thì còn tiện hướng dẫn. Dù sao tuổi tác không chênh nhau lắm, vả lại có thêm Thẩm Hâm thì liên lạc cũng nhanh chóng hơn.

Thẩm Tuệ vừa gấp quần áo, vừa có chút băn khoăn. Bà vốn hi vọng mượn cơ hội này để tách Lam Đa Đa ra khỏi con mình. Nhưng bà lại càng lo sợ nhỡ đâu Lam Đa Đa bị lộ, vậy không phải sẽ trở thành một sự đả kích nặng nề đối với mẹ mình sao?

Bà cụ lúc này nhìn điện thoại, trầm mặc không nói gì. Thẩm Tuệ hỏi: “Mẹ, thật sự muốn mang Đa Đa đi sao?”

Bà cụ gật đầu, nhìn đăm đăm mãi vào bức ảnh chụp cùng Lam Đa Đa trên màn hình. Trong tấm ảnh, hai người đều cười rất vui vẻ, trước kia cho dù có lúc quên mất người trong ảnh này là ai thì bà vẫn cứ cảm thấy chụp thật đẹp. Nhưng lúc này càng nhìn càng cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, bởi vì rốt cục bà đã phát hiện ra, tấm hình này kỳ quái ở chỗ nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK