Lam Đa Đa rất muốn khống chế lại tâm tình của mình, nhưng từ khi nghe Thẩm Tuệ nói như vậy, cậu thật sự không thể bình tĩnh được. Cậu biết lúc này không nên tỏ ra quá vui vẻ nhưng quả thực là cao hứng không nhịn nổi. Mặt khác cậu vẫn cảm thấy đau buồn, nên chỉ có thể yên lặng kìm nén giống như núi lửa không thể phun trào. Trong lòng cứ mâu thuẫn muốn phát điên như vậy, mãi đến khi Thẩm Nghị xuất hiện.
Hắn đầm đìa mồ hôi chạy vào, Lam Đa Đa nhìn mà đau lòng như thể đang có vô số những chiếc kim nhỏ đâm vào cậu. Đau đớn bén nhọn ập đến khiêu khích sức chịu đựng của cậu.
“Bà đâu?” Thẩm Nghị vô thức bóp chặt bả vai Lam Đa Đa, “Bà sao rồi? Mau dẫn anh vào xem!”
Lam Đa Đa âm thầm xoa cánh tay, vội vã dẫn đường. Cậu kể lại tất cả cho Thẩm Nghị nghe, về sau rốt cuộc vẫn không nói rằng Thẩm Tuệ đã đồng ý cho bọn họ ở bên nhau.
“Anh, nhanh lên! Phòng này!” Thẩm Hâm lau nước mắt vẫy hắn.
“Bà!” Thẩm Nghị dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào phòng bệnh, vành mắt đỏ bừng. Hắn cầm tay bà cụ, nói thật khẽ, “Bà, cháu là Tiểu Nghị đây, cháu đến rồi.”
“Tiểu Nghị à…” Bà cụ miễn cưỡng hé mắt ra một chút, nói nhỏ tới mức gần như không thể nghe thấy. Thẩm Nghị vội ghé sát lại, chỉ nghe bà nói: “Cháu ngoan, về sau, về sau bà không còn, không thể lải nhải với mày được nữa, mày phải đối xử tốt với bản thân một chút, đừng chỉ vì người trong nhà.”
“Vâng, bà yên tâm, bọn cháu sẽ sống thật tốt.”
“Còn, còn Đa Đa, dù nó là cái nam, nhưng bà biết nó là đứa ngoan… Chúng mày, chúng mày phải… Chăm sóc nhau, rõ chưa?”
“Vâng, biết rồi ạ.”
“Rốt cuộc mà cũng có thể đi tìm ông ngoại, ông ấy ở bên kia…”
“Bà, bà đừng nói thế, bà đừng…”
“Tích —— ——” tiếng máy móc huýt dài cắt ngang lời Thẩm Nghị. Bà hắn nhắm mắt lại, vĩnh viễn mỉm cười, bởi vì biết đứa cháu trai mình thương nhất về sau nhất định sẽ hạnh phúc – xưa nay nó chưa từng lừa bà.
“Thẩm Nghị…” Lam Đa Đa thấy Thẩm Tuệ và Thẩm Hâm ôm nhau khóc lớn, liền khẽ giật giật góc áo Thẩm Nghị. Hắn dùng sức che mặt, ôm chặt Lam Đa Đa vào trong ngực. Chỉ chốc lát sau, Lam Đa Đa liền cảm giác được nỗi đau khổ mà hắn đang nén vào trong. Thẩm Nghị không khóc, chỉ ôm chặt cậu, như muốn khảm vào lòng. Lam Đa Đa trở tay ôm hắn, yên lặng không nói.
Trời rất nhanh đã sáng, Thẩm Nghị rã rời xử lý hậu sự. Bà cụ muốn chôn cùng chỗ với ông, cho nên Thẩm Nghị hoả táng rồi mang tro cốt về quê.
Mộ của ông hắn hoá ra rất dễ tìm, chỉ là Lam Đa Đa không dám nói hắn cho Thẩm Nghị biết cậu và Thẩm Hâm bị bà cụ dẫn đi lạc. Thẩm Hâm cũng khó tránh khỏi có chút xấu hổ, nhưng chuyện đã qua, nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì. Tang lễ được tổ chức ngắn gọn. Lam Đa Đa về sau mới biết đây cũng là ý muốn của bà cụ. Bà không thích phô trương làm khổ con cháu.
“Ngày xưa ông bà sinh hoạt cũng khá tốt, nhưng từ khi mẹ anh mang hai đứa về quê thì trong nhà mới bắt đầu khó khăn. Khi đó bà có cái gì ngon cũng đều để cho anh trước. Thực ra người lớn ai cũng có chút trọng nam khinh nữ.” Thẩm Nghị tiễn hết khách, dắt Lam Đa Đa đi dọc theo một con lạch nhỏ mà ngày bé hắn thường đi, kể chuyện cho cậu nghe. Hắn nói xong, thấy Lam Đa Đa yên lặng nửa ngày, liền dịu dàng vuốt ve sau gáy cậu, “Gần đây em vì anh mà quá mệt mỏi rồi nhỉ?”
“Không phải. Đi cùng anh cũng không thấy mệt mỏi, chỉ là cảm thấy vẫn chưa kịp hoàn hồn. Hôm đó em rất sợ, sợ anh không tới kịp, rồi sau này tiếc nuối. May là anh tới kịp.”
“Em vừa nhắn là anh đi ngay, sao có thể không kịp.” Nói tới chuyện này, Thẩm Nghị đặc biệt cảm kích.
Lam Đa Đa giơ tay lên, vốn định vuốt ve mặt Thẩm Nghị, nhưng cánh tay giơ lên một nửa lại thõng xuống.
“Làm sao thế?” Thẩm Nghị phát hiện có mấy lần cánh tay trái của cậu cử động có vẻ trúc trắc.
Mấy ngày nay Thẩm Nghị bận rộn, hai người cũng không thể ở cùng một chỗ, Thẩm Nghị không biết hôm hắn tới bệnh viện đã dùng sức nắm vai Lam Đa Đa đến mức tổn thương.
Lam Đa Đa cũng không muốn để Thẩm Nghị áy náy, liền nói: “Có thể là thời tiết thay đổi, vai hơi mỏi thôi.”
Thẩm Nghị căn bản không tin, bởi vì mấy ngày trước thời tiết bình thường, nhưng Lam Đa Đa cũng thế này. Hắn dắt tay cậu, “Đi theo anh.”
Hai người về nhà cũ. Thẩm Nghị mở đèn, cởi áo cậu ra xem kỹ một chút, đập vào mắt là một mảng xanh tím khiến hắn sửng sốt, lập tức liền áy náy, “Có phải là hôm đó anh bóp đúng không?”
Lam Đa Đa ban đầu nói không phải, nhưng nhìn ánh mắt Thẩm Nghị là biết nói dối vô ích, liền thẳng thắn: “Lúc đó anh đang vội, khống chế không tốt lực tay cũng là bình thường mà. Mấy hôm nữa là hết thôi. Đừng như vậy.”
Thẩm Nghị cúi người, nhẹ nhàng hôn hôn lên vai cậu, lát sau lại ôm cậu lên đùi mình mà cắn lỗ tai, “Em nói xem rốt cục em dùng thứ bùa yêu gì với anh vậy? Ngày nào cũng khiến anh vừa nhìn đã thèm.”
Lam Đa Đa xấu hổ, hai tai đỏ bừng, nhưng miệng lại rất cứng, “Em là Lam Đa Đa mà, kỹ năng xài không hết, tùy tiện phù phép một chút là anh liền không thể rời khỏi em được.”
Thẩm Nghị nghĩ thầm, cũng đúng.
Sau tang lễ, mọi người về thành phố. Thẩm Nghị một tay lái xe, một tay nắm tay Lam Đa Đa tay, ngón cái nhẹ nhàng ve vuốt: “Đa Đa, về nhà rồi chúng ta sẽ kêu phụ huynh hai bên tới ăn một bữa nhé. Có vẻ mẹ anh cũng không phản đối nữa rồi, về sau chúng ta liền chính thức ở bên nhau. Em thấy sao?”
Lam Đa Đa dĩ nhiên vui vẻ, nhưng nghĩ lại lại thấy không thích hợp, “Nhưng bà vừa mới mất…”
Thẩm Nghị thở dài, “Thật ra không có gì phù hợp hay không phù hợp. Khi bà còn sống đã rất vui vẻ ủng hộ chúng ta rồi. Khi bà ở đây chúng ta tận hiếu, bà đi, chúng ta nhớ kỹ không quên, nhưng không đến mức phải hoãn lại những chuyện lẽ ra có thể tiến hành. Anh không muốn đợi thêm, mặc dù bây giờ như này cũng rất tốt, nhưng cảm giác còn hơi thiếu chút gì đó. Anh hi vọng người trong nhà có thể cùng ăn bữa cơm, sau đó chính thức tán thành mối quan hệ của chúng ta.”
Lam Đa Đa nghe vậy dĩ nhiên sẽ không phản đối. Mấy ngày sau, Thẩm Nghị liền đề cập thẳng thắn với mẹ.
Thẩm Tuệ nghe vậy, nhàn nhạt nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh lạ thường, nói trắng ra là không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ thong thả uống trà dưỡng nhan. Thấy Thẩm Nghị đã bắt đầu bồn chồn mới nói: “Gặp mặt cũng được… Nhưng mẹ có một vấn đề muốn nghe ý kiến của mày.”
“Vấn đề gì?”
“Đa Đa là con trai, nhưng hẳn cũng xem như gả vào nhà chúng ta chứ, vậy chúng ta hẳn là cho nó một phần sính lễ? Mẹ biết nhà bọn họ có điều kiện, nhưng không biết cụ thể tình huống như thế nào, mày chắc chắn là biết.”
“Sính lễ?” Thẩm Nghị lần đầu tiên cười vui vẻ như thế kể từ khi bà ngoại mất, nụ cười vừa có chút quái dị, lại có chút lúng túng, “Mẹ, mẹ nói nghiêm túc đấy à?”
“Đương nhiên. Đứa nhỏ này…, luôn luôn có thể khiến người ta trở nên mềm lòng. Có con dâu hiểu chuyện lại thú vị như thế cũng không tệ.”
“Sính lễ con tự biết, mẹ không cần lo lắng, nhưng Đa Đa nói hi vọng về sau chúng ta có thể ở chung một chỗ, Hâm Hâm sớm muộn cũng phải gả ra ngoài, em ấy sợ về sau một mình mẹ ở riêng sẽ buồn.”
“… Ngu ngốc.” Thẩm Tuệ ho nhẹ một tiếng, trong mắt có chút ướt át, “Như vậy tùy chúng mày. Mẹ không có ý kiến. Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, mẹ vợ tương lai của mày không phải người dễ xử lý đâu, người ta liệu có thể đồng ý cho Đa Đa chuyển tới nhà mình ở không?”
“Mẹ vợ rất tán thành. Thật ra mẹ vợ này hay mạnh miệng nhưng lại dễ mềm lòng, rất dễ đối phó, chỉ cần đối xử tốt với họ, mẹ vợ sẽ tốt lại gấp bội lần. Mẹ cứ yên tâm đi.”
Thẩm Tuệ nhớ lại lúc lo liệu tang lễ, Triệu Mộng Khiết thỉnh thoảng an ủi mình, quả thực cũng rất cảm động, liền nói: “Vậy con tự lo liệu đi. Mà Đa Đa đâu?”
Thẩm Nghị đột nhiên có vẻ lúng túng, hàm hồ nói: “Giờ này chắc đang lên lớp.”
Thẩm Tuệ không hoài nghi. Nhưng sự thực thế nào???
Lam Đa Đa nằm lỳ trên giường, một tay xoa eo, một tay gọi cho Tiêu Bằng, “Alo? Bằng Bằng, Đa Đa đây. Biện pháp mày chỉ cho tao đúng là quá lởm khởm!”
Tiêu Bằng mơ hồ hỏi, “Mày nói cái gì đấy? Tao dạo này có chỉ cho mày chiêu gì đâu???”
Lam Đa Đa đập đầu vào gối, “Cái lần tao hỏi lúc tức giận làm sao trừng phạt đối phương, mày chẳng nói là cứ kẹp chặt không cho hắn nhúc nhích còn gì? Sau đó tao liền thử làm như vậy.”
“Tiêu! Bằng!” Lam Đa Đa nghiến răng kèn kẹt: “Thằng mắc dịch!!!!!!!”
“Giỏi, giỏi thật, ha ha ha ha ha ha ha…”
“Họ Tiêu mày chọn cái chết đúng không!”
“Khụ, thôi thôi tao không cười, vậy tóm lại hắn đã làm cái gì mà đắc tội với mày vậy hả?”
“Hắn uy hiếp tao!” Lam Đa Đa hậm hực nói, “Trước đó không phải là bận làm tang lễ cho bà ngoại sao? Đợt đó bận quá lại không có tâm trạng gì, nên rất nhiều ngày không làm chuyện ấy. Mãi mới có một hôm nổi hứng, nhưng giữa chừng đột nhiên tao nhớ ra quên cho Tù Trưởng và Pháp Sư ăn, thế là tao chạy ra ngoài. Thật ra cũng chỉ mất một hai phút là quay lại ngay rồi, thế mà hắn nổi giận đòi thiến bọn nó! Hắn nói hắn không được hưởng phúc, thì bọn nó cũng đừng mơ! Quả thực là nhỏ mọn!”
“Thế này mà còn kêu là nhỏ mọn?” Tiêu Bằng im lặng, “Người ta đang hứng mày lại giở chứng, đòi đi cho thỏ ăn. Tao mà là hắn thì hai con thỏ đó liền phải đem nướng ngay lập tức, mày còn ngồi đó mà già mồm được chắc?”
“… Tao biết là không ổn lắm, nhưng bọn nó sẽ bị đói, lại nói, bọn chúng hiện tại là phải bị thiến! Thẩm Nghị còn nói nếu tao muốn bảo vệ bọn nó, thì phải lấy của tao ra đổi.”
“Vậy có gì mà ghê gớm đâu… Mày lên đồ đẹp mắt một chút, mang một ít đồ ăn, lúc này không phải sắp tới giờ ăn trưa sao? Mày biểu hiện tốt một chút, Thẩm Nghị chẳng lẽ có thể thật sự thiến thỏ à? Không đến mức đó đâu.”
“Nói cũng phải nhỉ, tao còn chưa từng tới chỗ công ty hắn đâu.”
“Còn chờ gì nữa? Mau lên!”
“Được rồi!” Lam Đa Đa lập tức tinh thần hẳn lên, tắm rửa rồi thay một bộ quần áo thanh tân thoải mái ra cửa.
Nhìn Lam Đa Đa đăm đăm, Thẩm Nghị nhíu mày, trong lòng thầm cười một tiếng, “Đa Đa? Sao lại tới đây?”
“Tới tìm anh ăn trưa.”
“Vậy à? Nhưng anh đói không phải là đói bụng, ăn cơm cũng trị không hết.” Thẩm Nghị không thèm nể mặt mũi.
“Có gì đâu mà không nỡ? Em còn nỡ bắt anh phanh lại giữa chừng cơ mà. Chẳng lẽ anh lại không nỡ cho em bớt một chút miệng ăn? Yên tâm, đói cũng không xấu được.”
“Anh! Không ăn thì không ăn!” Lam Đa Đa tức giận đứng phắt dậy, bỏ đi. Cửa đóng lại sau lưng cậu đánh “sầm” một tiếng.
Thẩm Nghị lắc đầu, đóng nắp bút lại, cầm áo vest đang treo trên giá rồi đuổi theo, sợ đứa nhỏ này thật sự giận dỗi. Nào ngờ vừa mở cửa đã thấy Lam Đa Đa ngồi xổm trên mặt đất, trên mặt còn treo một nụ cười đắc ý vô cùng xấu xa.
“Ranh con.” Thẩm Nghị bất đắc dĩ lắc đầu rồi xách cậu lên.
Lam Đa Đa khoái chí nói: “Biết ngay anh không nỡ mà!”