• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lam Đa Đa quả nhiên gặp được xe cấp cứu khi đi được nửa đường. Được đưa vào viện, bà cụ vẫn còn ý thức nhưng ngay cả nói cũng rất mất sức. Lam Đa Đa giúp nhân viên y tế đẩy xe cứu thương, hai tay tại nhịn không được mà phát run, trong đầu không hiểu sao lại nhớ đến trước kia Thẩm Nghị từng nói bà ngoại đã giúp đỡ mẹ con hắn rất nhiều. Cậu vẫn còn nhớ rõ sự cảm kích và thân tình trong lời hắn nói. Nhưng hôm nay một người thân thiết máu mủ đến vậy lại sắp rời khỏi nhân thế, hơn nữa không biết hắn có kịp gặp mặt lần cuối hay không.

Lam Đa Đa nắm chặt tay bà cụ, tha thiết nói, “Bà ơi, Thẩm Nghị sắp tới rồi, bà đừng đi vội.”

Bà cụ đưa tay giữ chặt mặt nạ dưỡng khí, nhìn Lam Đa Đa thật lâu, mặc dù không thể nói chuyện, nhưng trong ánh mắt lại biểu đạt hết sức rõ ràng rằng mình vẫn còn có thể chờ được.

Thẩm Tuệ cũng đi theo trong xe cứu thương, lúc này nước mắt không ngừng tuôn. Lam Đa Đa vốn dễ mềm lòng, thấy vậy nên mũi cũng chua chua, nhưng lúc này Thẩm Nghị không ở đây nên cậu cảm thấy mình phải là chỗ dựa cho mọi người, nhất định phải chịu đựng.

“Bác à đừng khóc, chắc chắn bà không muốn nhìn thấy chúng ta như vậy.”

“Ừm.” Nói như thế, nhưng Thẩm Tuệ vẫn không thể nào nín được nước mắt. Bà đành phải cố gắng nói sang chuyện khác, “Đa Đa, cháu hỏi xem Tiểu Nghị đến đâu rồi.”



Lam Đa Đa gọi điện xong liền nói: “Chừng ba tiếng nữa là tới.”

“Được rồi, nhớ bảo nó đi đường cẩn thận.” Thẩm Tuệ nói xong, nhìn mẹ già, lại tiếp tục khóc.

Bà cụ được truyền nước nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thể hoàn toàn tỉnh táo trở lại, đôi mắt chỉ mở hé ra một cái khe nhỏ giống như vẫn còn tâm nguyện gì chưa đạt được. Bác sĩ nói có lẽ bà cụ đang giữ lại hơi thở cuối cùng để chờ đợi ai đó.

“Bác sĩ, anh cháu đang trên đường tới rồi nhưng xin bác sĩ hãy nghĩ cách giúp bà cháu chống đỡ thêm càng lâu càng tốt.” Thẩm Hâm nói.

“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng có lẽ cũng không thể qua nổi đêm nay. Cô gái nói anh cô mau lên.”

“Nhưng sáng nay rõ ràng bà cháu vẫn còn rất ổn sao đột nhiên lại thế này…”

“Có những người gần đến lúc ra đi thì mới phát bệnh. Thực ra với tình hình khối u của bà cụ như vậy thì có thể sống được đến bây giờ đã là một kỳ tích rồi. Gia đình hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Thẩm Tuệ nghe vậy trước mắt tối sầm lại, may là Lam Đa Đa đỡ một cái mới không ngất xỉu.

Thẩm Nghị lúc này lại gọi tới, hỏi Lam Đa Đa, “Bà thế nào rồi?”

Lam Đa Đa nhìn bà cụ nằm tại trên giường bệnh, vững vàng nói: “Còn đang chờ anh đấy.”

Thẩm Nghị tăng tốc tới mức xưa nay chưa từng có, thậm chí bắt đầu hối hận đã đáp ứng yêu cầu của bà cụ.



Lam Đa Đa sợ hắn mất tập trung nên cũng không dám nói gì nhiều. Lúc này để hắn tự mình lái xe đã đủ nguy hiểm rồi. Trong lòng Lam Đa Đa tràn đầy mâu thuẫn, vừa hi vọng thời gian trôi chậm một chút để bà cụ có thể sống lâu thêm, vừa ước gì thời gian trôi nhanh lên để Thẩm Nghị mau mau tới.

Thẩm Tuệ thấy Lam Đa Đa lắc lắc tay, đứng ngồi không yên, liền khàn giọng nói: “Cháu cũng ngồi nghỉ một lát đi, bác nghe Hâm Hâm nói cháu cõng bà từ sáng đến chiều, đêm qua lại ngủ không ngon, có phải mệt lắm rồi không?”

Lam Đa Đa hơi do dự một chút, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tuệ, “Cháu không mệt, bác mệt thì nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì cháu sẽ đánh thức bác dậy ngay.”



Thích một người thì có lỗi gì? Trước kia bà đã vô số lần tự hỏi như vậy mỗi khi bị người đời chỉ trỏ. Sau đó bà tự nhủ mình không làm gì sai, mình chỉ bị lừa mà thôi. Nhưng như vậy, Lam Đa Đa có lỗi gì chứ? Cậu ta chỉ là bị con trai của bà nhìn trúng rồi hồi đáp lại mà thôi, chẳng lẽ lỗi sai là tại giới tính? Nhưng cái này đâu thể lựa chọn.

Thẩm Tuệ âm thầm suy nghĩ đủ loại mâu thuẫn, cứ thế ngẩn người. Lam Đa Đa tưởng bà nghĩ lung tung liền kiếm chủ đề trò chuyện một chút, “Bác ơi, ngoài Thẩm Nghị thì có cần thông báo cho ai khác nữa không?”

Thẩm Tuệ lắc đầu, “Không, nếu có thì cũng chưa đến lúc.”

Lam Đa Đa nhìn qua cửa sổ phòng bệnh một chút, xác định bà còn đang thở, do dự mãi nhưng cuối cùng cũng không dám hỏi Thẩm Tuệ. Cậu trộm đi ra phòng vệ sinh rồi gọi về nhà “Mẹ ơi, bà ngoại Thẩm Nghị sắp mất rồi, bố mẹ có phải nên tới đây một chuyến không?”

Triệu Mộng Khiết lập tức tỉnh táo, “Theo lý thuyết, Thẩm Tuệ đã không chấp nhận con thì chúng ta không tới cũng không sao. Chúng ta đâu có tư cách gì để tới phải không? Nhưng nếu muốn tới thì cũng không phải không thể.”

Lam Đa Đa nói: “Hay là mẹ tới đây trò chuyện với bác Thẩm một chút cũng tốt. Bác ấy vẫn ngại con nên con không biết an ủi thế nào.”

Triệu Mộng Khiết thở dài, đạp một cái vào mông chồng, “Ông xã mau dậy đi. Nhanh lên Có khi còn kịp gặp bà cụ bên đấy một lần.”

Lam Gia Thụy bất mãn nói: “Không phải em đã nói là nhà đó không đồng ý sao? Nhà mình tới đó làm gì?”

Triệu Mộng Khiết thở dài, “Chẳng qua là vì con mình thôi, tối thiểu cũng phải để cho nhà họ thấy thành ý của chúng ta chứ. Vả lại Thẩm Nghị tốt xấu gì cũng đã đầu tư nhiều tiền như vậy vào công ty nhà mình, về tình về lý đều nên tới đó một chuyến.”

Thẩm Tuệ thấy Lam Đa Đa cắn môi đi vào, hỏi: “Làm sao thế?”

“Cháu vừa gọi điện thông báo cho bố mẹ cháu, bác không giận chứ?”

Thẩm Tuệ chỉ hỏi: “Bọn họ có nói là sẽ đến không?”

“Bọn họ không nói, nhưng cháu cảm thấy chắc sẽ đến.”

“Như vậy…” Thẩm Tuệ gật đầu, “Cũng đúng, dù sao sau này cũng sẽ là người một nhà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK