Chưa đầy ba mươi phút sau, Mặc Vũ đã tới nơi, hắn bình tĩnh tháo nón bảo hiểm xuống, chống xe ngay ngắn, dõng dạc bước vào trong, không một chút quan ngại.
Rất nhanh chóng một tán người ào ào chạy tới bao quanh hắn lại, đối với một người dày dặn kinh nghiệm chiến đấu giống như hắn xử lý những người kia thực sự không khó. Chỉ có điều, thời khắc hắn sắp hạ gục hết thảy những tên thô lỗ trước mặt, thì Đường Nghiêu cùng con trai hắn đột nhiên xuất hiện, Lăng Tịnh cũng bị chúng áp giải tới cùng.
- Dừng tay.
Trong không gian chợt vang lên thanh âm khô khan như cát giữa sa mạc, ánh mắt Đường Nghiêu nóng như lửa đốt chăm chăm nhìn Mặc Vũ.
Hắn ngừng tất cả mọi hành động lại, xoay người về phía toán người vừa tới, khoé mắt run run hướng sang Lăng Tịnh.
Cô cố vùng vẫy để thoát khỏi sự khống chế của hai gã đàn ông cao lớn bên cạnh, khó khăn lắm mới thốt được nên lời.
- Mặc Vũ, hãy mặc kệ em. Anh mau đi đi.
Thu lòng bàn tay thành nắm đấm, hai mắt hắn trở nên hung ác nhìn Đường Nghiêu, sắc mặt đen lại như hòn than, cả người toát ra hơi lạnh.
- Muốn gì cứ trực tiếp nhắm vào tao, thả cô ấy ra.
Đường Nghiêu chiếm thế chủ động đương nhiên sẽ không bỏ qua dễ dàng, hắn đưa cây gậy chống về trước, phong thái uy nghiêm của một lão tướng điêu luyện, dù gì hắn cũng đã chinh chiến trong giới hắc đạo mấy chục năm, quy tắc chiếm thế thượng phong hắn đương nhiên hiểu rõ, cũng không phải là kẻ không biết tận dụng thời cơ, thủ đoạn có thừa, mưu hèn kế bẩn cũng không ai sánh bằng hắn.
Hắn ta khó khăn an toạ xuống ghế, tay cầm gậy cũng dần ung dung hơn, trên người toát lên dáng vẻ của kẻ chiến thắng.
- Tha cho cô ta cũng được thôi, nhưng mày phải bảo đảm sẽ không đánh trả để người của tao đánh mày.
Đường Chinh không phục, trong lòng vẫn luôn ôm hận đối với Mặc Vũ, lại thêm lần trước bị hắn nhục mạ ở bến tàu, nhất quyết không dễ dàng bỏ qua.
- Không chỉ có thế, mày phải tự mình dùng súng bắn vào mình.
Hắn vô lại đi về phía Lăng Tịnh, cố tình bóp chặt lấy cổ cô, khiến cô hít thở không thông.
- Nếu mày không đồng ý thì hãy để cô ta thay mày nhận phát đạn đó.
Ánh mắt Đường Chinh loé sáng, tia lửa hận trong lòng càng thêm nồng đậm, ngay lập tức một khẩu súng liền chĩa tới bên huyệt thái dương của Lăng Tịnh. Khoé môi hắn cong lên một đường cong nhẹ, giống như muốn khiêu khích sự nhẫn nại của Mặc Vũ, một giây sau đó, hắn liền đắc ý ném khẩu súng còn lại về phía Mặc Vũ.
Sắc mặt Mặc Vũ đen lại như hòn than tàn, trong đáy mắt sâu như chim ưng bao phủ một lớp khói đen huyền bí, hắn đương nhiên không sợ chết, chỉ là hắn sợ mình chết đi rồi liệu tính mạng Lăng Tịnh có được bảo toàn?
Giới xã hội đen như thế nào hắn là người biết rõ nhất. Một cô gái yếu mềm giống như Lăng Tịnh hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được sự tàn khốc bên trong đó.
Mặc Vũ khó khăn khom người xuống nhặt khẩu súng từ dưới đất lên, chầm chậm ngẩng mặt hướng mắt nhìn về phía Đường Chinh, tim truyền tới những tiếng thình thịch như có đoàn xe lửa chạy qua.
Tay hắn run run nâng khẩu súng lên, tự chĩa nòng về phía người mình. Gương mặt hắn toát lên khí hàn lạnh lẽo như hầm băng dưới lòng đất, khoé mắt hắn rưng rưng liếc nhìn Lăng Tịnh đang bị kẻ thù của mình khống chế. Có lẽ, giây phút đó hắn đã rất hối hận, hối hận về sự cố chấp của bản thân, vô tình đẩy cô vào hang sói. Nếu không phải vì hắn thì cô đã có một đời sống trong cảnh giàu sang phú quý, tránh xa sự tàn nhẫn của giới hắc đạo.
- Mặc Vũ… Đừng… đừng mà…
Lăng Tịnh nước mắt dàn giụa như mưa, cổ họng chua xót như có ai đó rót giấm vào trong. Cô liên tục lắc đầu, cơ thể cũng run lên bần bật, linh hồn gần như kiệt quệ, sắp không thể chống đỡ được thêm nữa.
Hắn cười, nụ cười đầy mãn nguyện, chịu thay cô phát đạn này hắn không hối tiếc, chớp mắt một cái, hắn liền dùng tay bóp cò, tiếng súng đùng đoàng bùng nổ, giống như sấm đánh vang một khoảnh trời.
Mặc Vũ ngay lập tức quỳ sạp hai chân xuống, cả người hắn tím tái như không còn giọt máu nào chảy qua, trên đùi hắn một viên đạn đã ăn sâu vào trong da thịt, những giọt máu róc rách chảy ra, loang lổ trên mặt sàn bê tông nhuốm đầy bụi bặm.
- Ha ha ha…
Đường Chinh cười vang thành tiếng, trong lòng vô cùng hả hê.
- Thật không ngờ sát thủ máu lạnh vô tình Mặc Vũ cũng có ngày vì phụ nữ mà tự đả thương mình… Người đâu… đánh…
Đất trời trước mắt hắn bỗng nhiên tối sầm lại, cả người hắn liên tục bị những thanh gỗ cứng cáp nện lên, nhức nhói. Không ai đếm được hắn phải hứng chịu bao nhiêu đòn, chỉ thấy cơ thể hắn nhuốm đầy máu me và thương tích, ngay tới cả gương mặt tuấn lãng của hắn cũng xuất hiện vết bầm tim tím.
Lòng Lăng Tịnh đau như bị dao cứa, nước mắt tuôn rơi một dòng sông, sâu trong đôi con ngươi đen nháy ẩn hiện sự trống rỗng. Cô run rẩy quay sang khẩn thiết nhìn Đường Chinh, lay lắt chút sức lực yếu ớt còn sót lại cầu xin hắn.
- Dừng tay… đừng đánh nữa… xin anh, hãy tha cho anh ấy đi, tôi cầu xin anh.
Đường Chinh cong khoé môi cười nhạt, hắn quắt mắt quan sát gương mặt thuần mỹ tựa như đoá mai tuyết trước mặt, trong lòng lại nổi lên tia cao hứng.
- Tha cho hắn cũng được, nhưng em phải thuộc về tôi.
Sắc mặt Lăng Tịnh ngay lập tức tối sầm lại, cô run rẩy lùi về sau, sự hoang mang trồi lên tia kinh hãi trong lòng.
- Không…
Ánh mắt hung bạo của Đường Chinh hướng về phía Mặc Vũ, gương mặt hắn hiện rõ vẻ phẫn khích khi có thể dẫm đạp một kẻ máu mặt giống như Mặc Vũ.
Lăng Tịnh cũng có thể nhìn ra sự phẫn uất trong mắt hắn, nhưng vì cô, vì cô mà hắn phải lột bỏ đi sự cao ngạo, chấp nhận cúi đầu cho kẻ khác hênh hoang.
- Đừng đánh nữa… tôi đồng ý!
Nghe thấy vậy, Đường Chinh lập tức nở nụ cười dã man, phất tay ra hiệu cho đám đàn em dừng tay lại.
Mặc Vũ ngước đầu nhìn lên, thở hồng hộc, lắc lắc đầu.
- Không… Tịnh… em đừng làm càn…
Ngứa mắt trước sự thâm tình mà Lăng Tịnh dành cho Mặc Vũ, Đường Chinh nham hiểm bước tới, vòng tay ôm lấy eo cô, cô giật mình quay người né tránh.
Hành động đó của cô khiến Đường Chinh hụt hẫng, hắn cười, nụ cười đầy hung ác.
- Em vì hắn mà sẵn sàng hiến dâng bản thân mình, còn hắn lại chỉ có thể nói mấy lời sáo rỗng đó, em không thấy tình yêu của mình quá ngu xuẩn sao?
Lăng Tịnh trong một phút nóng nổi liền vung tay tát Đường Chinh một cái vào mặt.
- Anh không được phép xúc phạm tình yêu của chúng tôi.
Đường Chinh tức điên người, gầm lên một tiếng như hổ đói, thân ảnh cao lớn ầm ầm đổ xô về phía Lăng Tịnh, dồn ép cả người cô vào tường, dùng hết toàn bộ sức lực cưỡng hôn cô.
Cả người Lăng Tịnh gần như máu không lưu thông, cô hung hăng đá một cái vào chỗ hiểm của hắn, ngay lập tức hắn liền quỵ xuống tại chỗ, tận dụng thời cơ cô lao như bay về phía Mặc Vũ.
- Mẹ kiếp! Cô dám chơi tôi sao?
Đôi lông mày rậm rạp của Đường Chinh cau lại, gương mặt hắn đỏ rực như trái mận đào, hắn nổi điên liền nổ súng bắn Lăng Tịnh.
Không một chút chần chừ, Mặc Vũ nhớm người dậy, thành công đỡ viên đạn đó cho cô, cũng nhanh tay chĩa súng bắn Đường Chinh một phát xuyên tim, hắn ta gục xuống tại chỗ.