Lăng Tịnh điềm đạm bước từ cửa vào, ánh mắt sắc lạnh quét một vòng tròn nhìn xung quanh tứ phía, nhưng tìm mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng An Tự Đan đâu!
Vừa xoay người định rời đi, đôi chân cô đột nhiên sững lại, hai mắt mở to ra nhìn người đàn ông vừa mới tới.
Mặc Vũ!
Đã hai tháng không gặp, trông hắn cũng tiều tuỵ đi nhiều, dáng người liêu xiêu hệt như kẻ nghiện rượu nặng, đôi mắt hắn hoe hoe đỏ đoán chắc vừa mới tỉnh dậy sau cơn say.
Hắn chững lại nhìn cô một vài giây, sau đó liền ngoảnh mặt sang nơi khác, trên đầu môi nhếch lên nụ cười cợt nhả.
- Lăng đại tiểu thư hôm nay cũng có hứng thú tới mấy chỗ này cơ à?
Cả người cô đột nhiên run lên, mỗi khi gặp hắn, tâm tình cô lại giống như sunfat tác dụng với hydroxit, tạo ra phản ứng hoá học, đến cuối cùng chỉ còn lại một nhũ kết tủa, màng kết tủa mỏng manh nhưng lại rất đậm đặc.
Xuôi hai tay theo người, Lăng Tịnh lén nắm chặt lấy vạt váy noan mềm mại, máu trong tim giống như ngừng chảy, nhưng cô vẫn nhất quyết không chịu để bản thân bị lép vế. Cô cười, nụ cười ngắn và khan, ánh mắt cô trở nên sâu thẳm, khiến đối phương không thể nhìn thấy đáy.
- Sao thế? Anh định quản à?
Ai cũng có cả bầu trời đại dương để bay, nếu điều đó nằm trong tim họ. Mạo hiểm chăng? Có thể. Nhưng giấc mơ nào biết đến biên giới đây.
Gương mặt Mặc Vũ liền tối sầm lại, nhưng cũng nhanh chóng bị sự lạnh lùng che khuất.
- Không dám. Cô cứ tự nhiên.
Lăng Tịnh gần như chết lặng, thâm tâm cô như bị hàng nghìn lưỡi dao cùn cứa đứt, không phải một nhát chết luôn, mà là kiểu dằn vặt trong quằn quại. Cô mỉm cười, nụ cười chứa đầy sự tuyệt vọng.
- Đương nhiên rồi…
Cùng thời điểm đó, An Tự Đan đang nấp sau cột trụ cạnh cửa tỉ mỉ quan sát, đột nhiên có tiếng nói vọng ra từ đằng sau khiến cô giật bắn người.
- Làm gì thế?
Theo bản năng phòng vệ, cô liền quắt mắt nhìn lại, vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
- Anh muốn doạ chết tôi à?
Hàn Dã không mấy để tâm đến khoảng cách giữa họ đã rất gần, chỉ chuyên chú muốn biết An Tự Đan đang lén la lén lút theo giõi kẻ nào đó, hơi thở của hắn dần dần choàng ngập khắp không gian, trà trộn vào từng mạch máu trong người cô, khiến toàn thân cô nóng như lửa đốt.
- Tại cô lại thập thò ở đây giống như ăn trộm vậy chứ?
An Tự Đan ngơ ngác ngẩng mặt lên, không thể nào rời mắt khỏi gương mặt như pho tượng thoát tục gần trong gang tấc, máu trên não gần như không thể lưu thông. Giọng nói của cô cũng trở nên lắp bắp:
- Thì đương nhiên phải làm thế… hai người họ mới có không gian riêng chứ! Cho dù là kết thúc cũng phải để họ nói chuyện rõ ràng mới được, tôi thực sự không thể nào chịu đựng nổi sự hành hạ của Lăng Tịnh thêm nữa.
||||| Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ |||||
Đôi mày rậm của Hàn Dã đột nhiên nhướng lên, hắn cũng sắp nổi nóng trước sự khan khổ của thời gian qua, như người sắp chết khát trên sa mạc đột nhiên gặp được mạch nước ngầm, bao nhiêu lông tóc đều dựng lên vì vui sướng. Nhưng cũng trong khoảnh khắc đó, hắn mới chợt nhận ra khoảng cách giữa mình và An Tự Đan đang ở mức nguy hiểm, điều đó doạ cho hắn giật mình, liền đứng thẳng người dậy.
- Cô nghĩ chỉ mình cô thôi à, tôi cũng không khá hơn là mấy.
Sự ngượng ngùng khiến mặt An Tự Đan chín đỏ, cô vờ ho nhẹ lên hai tiếng, rồi vội vàng chuyển đổi chủ đề.
- Nếu vậy sao Mặc Vũ còn nói chia tay?
Hàn Dã cảm nhận được bản thân đang tim đập tay run, mọi hành động đều trở nên luống cuống, cái nắm tay An Tự Đan cũng ngập tràn sự ngượng nghịu.
- Làm sao mà tôi biết được, tôi đâu phải là hắn. Muốn biết kết quả thì đi theo tôi.
Đương nhiên, An Tự Đan thừa biết cái nắm tay của Hàn Dã không có ý gì, chỉ là hắn thực sự muốn giúp cô, cũng muốn cô phối hợp cùng với hắn, như thế mới không bị tai mắt của Mặc Vũ phát hiện ra. Vả lại, nơi thị phi này là lần đầu cô đặt chân tới, hoàn toàn mù tịt đường đi nước bước, lại không biết rõ quy tắc ngầm bên trong, chi bằng cứ đi theo hắn đỡ phải tổn hao công sức. Và như thế, cô không ngần ngại đi theo sau hắn, thỉnh thoảng lại chu môi thổi bay đi cái hồi hộp trong đầu, cũng như tự trấn an bản thân mình phải thật bình tĩnh.
Riêng với Hàn Dã, hắn lại thầm vui sướng trong lòng, không ai biết được hắn đã lén lút mỉm cười, nụ cười thoáng qua rất nhanh, nhưng trạng thái hoàn toàn khác biệt so với thường ngày, không còn cợt nhả hay khô khan, mà là nụ cười đầy ngọt ngào.
Nhiều năm rồi, bên cạnh hắn có hàng nghìn bóng hồng, xinh đẹp có, tươi trẻ có, sắc sảo cũng có, chỉ là chưa từng có một ai thật sự lọt vào mắt hắn. Hôm nay, cuối cùng hắn cũng được nắm tay người mà hắn ngày đêm mong chờ, mặc dù lý do không được chính đáng cho lắm, nhưng cũng xem như là nắm tay công khai. Bao nhiêu ký ức tươi đẹp xưa cũ lại ùa về.
Cũng có nhiều điểm tương đồng với tình cảnh của Lăng Tịnh và Mặc Vũ hiện tại, nhưng không quá éo le giống như họ, giữa Hàn Dã và An Tự Đan chỉ là không vượt qua được ánh mắt người đời và sự khác biệt giai cấp. Và, sau chia tay, cả hai đều đã hối hận nhưng lại chẳng thể quay đầu lại nữa.
Sau chia tay, An Tự Đan chọn ra nước ngoài, tới một nơi mới, gặp những người bạn mới, học một chuyên ngành mới, khiến bản thân bận rộn để không phải nhớ tới hắn. Nhưng sự thật là cô chưa từng làm được, thậm chí trong giấc mơ cũng đã nhìn thấy hình bóng hắn.
Còn Hàn Dã, hắn đã nghĩ chỉ cần nằm trên tấm thân phụ nữ là sẽ không còn nhớ tới An Tự Đan nữa, nhưng hắn lại không ngờ được, mỗi khi xuất trận, trong đầu hắn chỉ nhớ tới cô.
Hắn dẫn cô tới một góc tối cuối gian phòng, rồi thuận tay đẩy cô ngồi xuống, phất tay gọi một ly Mocktail Cinderella cho cô và thêm một chai Whiky thượng hạng cho hắn.
Phục vụ vừa mang đồ uống ra, hai mắt liền sáng rực.
- Hàn đại ca nay thay đổi thẩm mỹ sao? Không còn dùng hàng đầy đặn hở hang nữa à.
Mi tâm An Tự Đan nhíu chặt lại, ngay lập tức liếc nhìn Hàn Dã một cái.
- Thay đổi thẩm mỹ cơ đấy! Xem ra bao năm qua anh sống tốt phết đó nhỉ?
Trong khi Hàn Dã chưa biết xử trí ra sao, gã phục vụ lại khom người xuống thầm thì bên tai hắn, nhưng âm lượng vẫn đủ để lọt qua tai An Tự Đan.
- Đại ca, trông cô gái này ổn phết, ít ra cũng là con gái nhà lành.
Hàn Dã nóng mặt vung tay đấm một cú thật mạnh vào bụng gã ta, trừng mắt quát lớn:
- Cút!
An Tự Đan tỏ ra không quan tâm thêm nữa chỉ lẳng lặng nâng ly Cinderella trên bàn lên uống, đôi mắt phẳng lặng như mặt hồ mùa thu nhưng lại đầy rẫy sóng ngầm.
Hàn Dã cũng thuần thục làm theo từng động tác của An Tự Đan, nhấp môi khà nhẹ, rồi lại chăm chú quan sát biểu tình trên gương mặt cô, điềm nhiên hỏi:
- Em… không để ý chứ?
Cố tình đáp lại ánh mắt của hắn một cách điềm nhiên như có như không, cô mỉm cười qua loa:
- Không… Sao em lại phải để ý?
Uống thêm ngụm rượu, Hàn Dã gật gật đầu như chày dã cối.
- Vậy thì tốt.
Kể từ đó về sau, họ không còn nói với nhau câu gì, chỉ bình lặng quan sát từng hành động của Mặc Vũ và Lăng Tịnh ở phía xa xa.