• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Tịnh vội vàng quẳng chăn sang bên, luống cuống xuống khỏi giường, lao như mũi tên ra quầy lễ tân hỏi về tung tích của hắn. Khi đó, cô được thông báo là hắn đã tự ý trốn khỏi viện, sẽ không có ai chịu trách nhiệm về sức khoẻ của hắn cả.

Cô chết lặng tại chỗ, mặt bơ phờ như máu không lưu thông, hai chân mềm nhũn mà quỵ xuống sàn.

- Vũ! Rốt cuộc là anh đã đi đâu? Sẽ không phải tới tìm Đường Nghiêu đó chứ!

Hốt hoảng bò dậy, cô khua tay đẩy mấy cô y tá ra khỏi.

- Tôi phải đi tìm anh ấy.

Nói xong, cô liền ba chân bốn cẳng chạy, bắt vội chiếc taxi trước cổng bệnh viện, tới nhà tìm An Tự Đan.

Tiếng chuông cửa vang lên đầy vội vã, nhưng lại chẳng thể nào vội bằng lòng cô.

Cửa vừa mở, Lăng Tịnh lập tức nhào tới nắm lấy tay An Tự Đan, vừa há hốc miệng thở vừa nói:

- Cầu xin cậu hãy nói cho tớ biết nhà của Hàn Dã đi.

An Tự Đan cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt Lăng Tịnh, đuôi mày trong thoáng chốc chợt nhướng lên.

- Sao trông cậu hoảng hốt thế?

Trong đáy mắt trống rỗng của Lăng Tịnh như bị khuấy đều bởi những suy tư, tim cô nhói lên từng cơn giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.

- Mặc Vũ… anh ấy bỏ đi rồi, tớ sợ anh ấy sẽ tới gặp người của Đường Nghiêu.

Dần dần An Tự Đan cũng bị hoang mang theo, thanh âm như tiếng đàn loạn nhịp.



- Tớ cũng không chắc là anh ta còn… ở nhà cũ.

Bàn tay Lăng Tịnh mỗi lúc một bóp chặt cổ tay An Tự Đan hơn, khoé mi cũng dần trực trào nước mắt.

- Dù chỉ có 1% cơ hội tớ cũng không muốn bỏ qua.

An Tự Đan nhẹ nhàng nâng cánh tay còn lại lên không trung, chạm tới mu bàn tay đang run lẩy bẩy của Lăng Tịnh, giống như muốn an ủi cô. Hơn ai hết, cô ấy cũng đã từng yêu một ông trùm xã hội đen, luôn sống trong cảnh phập phồng lo sợ, cũng chưa có đêm nào ngủ yên giấc. Lâu dần, cô ấy mắc phải căn bệnh trầm cảm, cần ra nước ngoài điều trị, nên đã nói lời chia tay với Hàn Dã. Nhưng cô ấy lại không hề hay biết, chính vì sự ra đi của cô ấy mới khiến Hàn Dã trở nên trăng hoa có tiếng giống như bây giờ, hắn cũng không còn tin tưởng vào những người luôn tự xưng mình là công lý và chính phái nữa, kể cả cảnh sát.

- Được rồi, tớ đưa cậu tới đó.

- Ừm…

Cùng bước lên chiếc taxi đậu sẵn bên đường, họ đi tới một khu tập thể cũ.

Đó là một căn nhà cao tầng chót vót nhưng đã rất cũ kĩ, trên tường xuất hiện những vết rạn nứt dài vài tấc, thậm chí sơn cũng đã xỉn sang màu bạc.

Sải bước chân trên những bậc thang thô ráp, không gian lại nhỏ hẹp, mùi ẩm mốc bốc lên vô cùng khó chịu, thậm tệ hơn là nơi này cũng chẳng hề có thang máy chỉ đành lết xác leo lên tầng thang bộ.

Cố bám trụ trên thành cầu thang, lê la nhấc từng bước chân nặng trĩu, miệng há hốc thở không ra hơi, cả hai cô gái đều đã thấm mệt. Phải cố hết sức hai người mới có thể đặt chân lên tới tầng tám, dừng chân nghỉ một lát, chống tay trên tường thở hổn hển, rồi đi thẳng về phía căn nhà nhỏ cuối dãy.

An Tự Đan đưa tay lên đập cửa, âm thanh chói tay vang lên mấy tiếng liên tiếp.

Không lâu sau đó, Hàn Dã liền đi ra mở cửa, trên mặt thấp thoáng vẻ kinh ngạc.

- Hai cô tới đây làm gì?

Hai mắt Lăng Tịnh sáng như sao, lại sắc như dao nhìn Hàn Dã.

- Mặc Vũ đâu?

Hàn Dã một tay cầm chặt then cửa, tay còn lại đặt trên tường, hai chân đứng vắt chéo nhau, trông thật ung dung và khoan thái.

- Cái này tôi phải hỏi cô mới phải?

Thu lòng bàn tay thành nắm đấm, Lăng Tịnh cất giọng run run:

- Thôi được, bỏ qua chuyện đó đi. Hàn Dã… tôi muốn anh hợp tác với tôi để tống Đường Nghiêu vào tù.

Đôi mày của Hàn Dã nhướng lên, hắn cao thâm hỏi lại:



- Làm thế tôi được lợi gì?

Khí thế của Lăng Tịnh cũng chẳng hề thua kém, đứng trước những người giống như Hàn Dã, cô tự dặn lòng nhất định phải thật vững tâm.

- Anh không được lợi gì nhưng sẽ giữ lại tính mạng cho người anh em của anh.

Hắn cụp sâu mắt xuống nhìn cô, cười khan lên ba tiếng:

- Hứ! Ai dám đảm bảo tống tù được hết băng đản Đường Nghiêu? Ai dám đảm bảo sẽ không có một vài tên lọt lướt chứ? Tới lúc đó không chỉ người anh em của tôi mất mạng mà ngay tới cả cái mạng quèn này của tôi cũng sẽ không còn nữa.

Lúc hắn định đóng cửa lại, Lăng Tịnh vội vàng lao tới ngăn cản:

- Khoan đã…

Thở dài trong lòng, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, cái nhìn sâu xa giống như muốn nhìn thấu linh hồn của hắn vậy.

- Tôi dám bảo đảm. Nếu như thực sự xảy ra những chuyện như anh nói thì tôi sẽ dùng mạng mình để trả.

Hắn lại cười, điệu cười cợt nhả quá đỗi quen thuộc với một số người.

- Mạng cô thì có ích gì chứ? Phụ nữ các cô chỉ giỏi thề thốt bằng miệng, chứ được mấy ai thật lòng.

An Tự Đan cuối cùng cũng không thể chịu đựng được sự sỉ vả quá đáng của Hàn Dã, cô trừng mắt nhìn hắn, cao giọng quát:

- Hàn Dã… Anh đừng quá đáng, có trách gì thì cứ nhằm vào tôi, Tịnh Tịnh không liên quan gì tới chuyện của chúng ta cả.

Nụ cười bỡn cợt trên mặt hắn chưa bao giờ biến mất, thậm chí càng lúc càng trở nên nồng đậm.

- Chúng ta? Làm gì có chúng ta ở đây…

Cố gồng mình không yếu đuối, dẫu cho lo toan mỏi mệt, Lăng Tịnh nỉ non cất lời, phá ngang những gì Hàn Dã muốn nói.

- Đâu phải anh không biết tính khí Mặc Vũ, một khi anh ấy đã nổi máu điên thì sẽ không ai biết có chuyện gì xảy ra đâu. Vì thế trước khi quá muộn, xin anh hãy tin tôi một lần này, có được không?

Hắn lại mở cửa tếnh toáng, chậm rãi bước ra, quắt đôi mắt sáng nhìn hai cô gái, rồi lại nhếch khoé môi cười nhạt:

- Tin cô cũng được thôi nhưng phải có một điều kiện.

Hai mắt Lăng Tịnh đột nhiên sáng rực như đuốc lửa, giống như người sắp chết đuối vớ được nhành cây cứu mạng.



- Điều kiện gì? Chỉ cần anh đồng ý giao bằng chứng thì điều kiện gì tôi cũng bằng lòng.

Hàn Dã thong thả nói:

- Sau khi tống được người của Đường Nghiêu vào tù cô sẽ phải rời xa Mặc Vũ, vĩnh viễn không bao giờ được tìm hắn ta nữa.

Tâm tình Lăng Tịnh tựa như rớt xuống vực sâu vạn trượng, trên mặt nổi rõ gân xanh, cổ họng nghẹn ngào như người bị hóc xương.

- Tôi…

Tuy nhiên, Hàn Dã cũng không có ý định buông tha, ngược lại hắn càng buông ra những lời lẽ công kích hơn.

- Chỉ một điều kiện mà cô cũng không thực hiện được thì tôi nghĩ là cô không cần tới đây làm gì nữa.

Vào giây phút hắn sắp đóng rầm cửa lại, Lăng Tịnh rối rắm hét lên:

- Tôi đồng ý.

Hắn mỉm cười đầy thoả mãn:

- Cô cứ quay về đi, vài ngày nữa tự khắc bằng chứng sẽ nằm trong tay cảnh sát.

- Được.

Cả người Lăng Tịnh đột nhiên hạ nhiệt độ, lạnh như băng, nhưng trong lòng lại nóng như lửa. Vì tính mạng của người mình yêu cô sẵn sàng từ bỏ tất cả mọi thứ.

Không ở bên nhau cũng được, không bao giờ gặp lại cũng chẳng sao, chỉ xin đừng âm dương cách biệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK