An Tự Đan hốt hoảng chạy ra, đỡ Lăng Tịnh đưa vào nhà, trên lớp da trắng mịn của cô phảng phất lên những luồng hơi nóng như hoả lò thiêu đốt.
- Tịnh… Sao cậu nóng thế? Chẳng lẽ đã dầm mưa từ chiều giờ sao? Trời đất ạ! Cậu có bị điên không thế?
Vội vàng lau người và thay quần áo giúp Lăng Tịnh, sau đó lại tìm thuốc bón cho cô uống, An Tự Đan linh cảm được là đã xảy ra chuyện.
Thở dài trong lòng, An Tự Đan đăm chiêu ngắm nhìn Lăng Tịnh trong cơn sốt mê man rất lâu, lại không ngờ cô trở thành điệu bộ giống như bây giờ. Đại tiếu thư cao cao tại thượng ngày xưa đi đâu mất rồi?
Sớm hôm sau tỉnh lại, Lăng Tịnh giật mình mở mắt, cô ngoảnh mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chăm chú ngắm những hạt mưa phùn bay chéo qua, đọng lại những giọt tinh khiết trên mặt gương trong suốt, rồi một đường thẳng rớt xuống, để lại một vệt dài lem nhem. Tự dưng cô lại nhìn thấy bản thân mình bên trong đó, theo tháng năm mọi thứ có thể phai mờ, nhưng vết sẹo thương đau sẽ không bao giờ biến mất.
Chầm chầm kéo chăn sang bên, lững thững bước đôi chân trần đi tới trước khung cửa sổ, nhẹ nhàng nâng bàn tay lên vuốt ve những vết lem nhem bên trên đó, trong mắt đọng lại một cỗ âm trầm.
Chỉ sau một đêm dài, thân hình cô trở nên gầy guộc, mái tóc buông xoã chấm eo rối rắm lù xù tựa như cùi dừa trên thân cây xơ xác, bao nhiêu vẻ yêu kiều xinh đẹp đều tan biến, chỉ còn lại một cái xác không hồn xụi lơ.
An Tự Đan vừa lúc thức dậy, nhìn thấy dáng vẻ tiều tuỵ của Lăng Tịnh bên khung cửa sổ thì không khỏi đau lòng. Nhẹ nhàng trườn người dậy, chộm lấy tấm áo choàng treo trên giá cạnh giường, sải bước đi tới, dịu dàng khoác lên hai vai cô.
- Cậu… không sao chứ!
Tiếng nói như đánh thức thần trí Lăng Tịnh ra khỏi những mụ mị, cô ngoảnh đầu nhìn An Tự Đan, khoé môi vẽ nên nụ cười đầy miễn cưỡng.
- Không sao.
Lòng An Tự Đan cũng không thể yên ổn nổi, nhìn thấy dáng vẻ thướt mướt của Lăng Tịnh, cô giống như quay trở về quá khứ một lần nữa.
- Tiếp theo cậu định sẽ làm như thế nào?
Ánh mắt Lăng Tịnh thoáng chốc trở nên trống rỗng, sự lạnh lùng trên gương mặt xinh đẹp cũng tuyệt nhiên tiêu biến, thay vào đó là vẻ uỷ mị thương đau.
- Chắc là sẽ quay về Lăng Thị làm việc.
Thở dài một tiếng, An Tự Đan lưỡng lự muốn hỏi nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.
- Cậu với Mặc Vũ… hai người đã…
Đáy mắt Lăng Tịnh trong thoáng chốc biến thành một vũ trụ đầy bi thương, hoàn toàn không có một tia sáng nào, chỉ đọng lại sự tăm tối mịt mù.
- Bọn tớ chia tay rồi, sau này cậu đừng nhắc cái tên đó trước mặt tớ nữa.
An Tự Đan nhào tới ôm chầm lấy Lăng Tịnh, nghiêng đầu dựa nhẹ lên bờ vai mỏng manh của cô, cất lên thanh giọng mềm mại như nước chảy, lại dịu êm như Cello nốt trầm.
- Được, được, không nhắc. Sau này bên cạnh cậu sẽ có tớ, được không?
- Ừm…
Thời thấm thoát thoi đưa, nhanh như thế đã gần hai tháng qua đi, Lăng Tịnh vì muốn quên đi Mặc Vũ mà lao mình vào công việc không biết mệt mỏi, nhưng trông cô bây giờ chẳng khác gì một người máy có giác tri. Cô đã không còn cười, cũng kiệm lời ít nói, không khí làm việc lúc nào cũng căng như dây đàn, cứ hễ có thời gian rảnh lại tới trung tâm thương mại, tiện tay chỉ trỏ hàng loạt những món đồ hiệu xa xỉ, xem đó là một loại thú tiêu khiển giết thời gian. Chỉ sau một quãng thời gian ngắn, phòng chứa đồ của An Tự Đan đã chật kín mít.
Tiếng chuông cửa vang lên, An Tự Đan thong thả ra mở, cô kinh ngạc khi nhìn thấy một xe tải chở đồ dựng ngay trước cửa nhà. Cô mở to mắt lên nhìn, giọng nói có phần ấp úng:
- Hình như có sự nhầm lẫn gì rồi phải không? Tôi không đặt nhiều đồ như thế?
Nhân viên giao hàng lật bill ra xem rồi đáp lại:
- Đây có phải là nhà của cô Lăng Tịnh không?
An Tự Đan có linh tính chẳng lành, nụ cười trên đầu môi cũng trở nên cứng đờ.
- Đúng… thế!
Gấp tờ bill lại, nhân viên giao hàng lại nói tiếp:
- Là của cô ấy.
Thở dài lên thành tiếng, An Tự Đan tức sôi máu, bất lực vò đầu bứt tai, sau đó chỉ đành kiên nhẫn đi tới thoả thuận với nhân viên giao hàng.
- Thế này đi, cho tôi trả lại chỗ đồ này được không? Tôi sẽ chịu mọi chi phí vận chuyển.
Sự bất lực hiện rõ trên gương mặt ngơ ngác của anh giao hàng, rõ ràng anh ta cũng chỉ có bổn phận giao nhận, làm gì có quyền quyết định cho khách được trả lại đồ.
- Chuyện này…
Lăng Tịnh đúng lúc vừa về tới, thong thả mở cửa xe bước xuống, cao giọng trách mắng An Tự Đan:
- Sao lại trả? Đó đều là tớ mua cho cậu hết đó.
An Tự Đan mặt mày đen lại, hồng hộc xông tới kéo tay Lăng Tịnh ra nơi khác.
- Tịnh! Cậu điên rồi à! Tớ mặc bao giờ mới hết xe tải đồ này hả?
Lăng Tịnh tỏ ra rất đỗi bình thường:
- Mỗi ngày một bộ là sẽ hết.
Bặm chặt môi cắn chặt cơn điên tiết trong lòng, An Tự Đan cố gắng giải thích:
- Nhưng thời trang bây giờ lỗi mốt nhanh lắm! Huống hồ trong nhà tớ đã bị cậu mua cho chật kín rồi. Hay là như này đi, tớ chọn một vài bộ thôi, được không?
Cười lên một tiếng đầy khiêu khích, Lăng Tịnh lắc đầu lia lịa:
- Không được.
Bất lực, An Tự Đan chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn nhân viên khiêng một đống đồ chất vào nhà mình. Căn biệt thự thênh thang của cô sắp sửa trở thành cái nhà chứa mất. Chưa kể với cái đà mua sắm này của Lăng Tịnh, chỉ e là căn nhà này cũng không đủ sức chứa. Không lẽ tháng sau cô ấy định tậu thêm căn nhà mới ư?
Suy nghĩ mới chỉ nảy ra trong đầu An Tự Đan, nhưng đã ra tới miệng Lăng Tịnh.
- Căn nhà này nhỏ quá, sắp không thể bỏ thêm đồ nữa rồi, chắc là qua tháng tớ sẽ mua một căn mới lớn hơn chút.
Tâm tình An Tự Đan gần như sụp đổ, thảm hoạ trước mắt còn kinh dị hơn cả động đất.
- Cậu muốn đổi thì tự qua đó ở, tớ không đi.
Lăng Tịnh nhướng mày, bỏ lại một câu nói sắc lạnh lại cho An Tự Đan, rồi thong thả đi vào nhà.
- Tớ tự có cách khiến cậu phải đi.
An Tự Đan vỗ trán đành đạch, những gì có thể nói cô đều đã nói, những gì cần khuyên can cô cũng đã làm, nhưng Lăng Tịnh hoàn toàn không lọt vào tai. Dường như cú sốc tình cảm ấy đã biến Lăng Tịnh trở thành một con người hoàn toàn khác vậy!
Co thắt ruột gan, An Tự Đan sau nhiều đêm suy nghĩ, cuối cùng quyết định sẽ gọi cho Hàn Dã.
Sau mấy tiếng đổ chuông, đầu giây bên kia cũng nhấc máy.
Tim An Tự Đan thình thịch thình thịch lên từng cơn hồi hộp, cô lấy hết dũng khí ra cất tiếng nói:
- Là em, Tự Đan!
Sau lần say xỉn nghe thấy An Tự Đan gọi tên mình, Hàn Dã cũng dần buông bỏ những chuyện trong quá khứ. Giọng nói cũng có nhiều phần mềm mại, không còn sát thương hay gắt gỏng giống như trước.
- Có chuyện gì ư?
An Tự Đan cắn răng cắn lợi nhờ vả:
- Anh có thể giúp Mặc Vũ gặp Lăng Tịnh một lần không? Cậu ấy… đang rất bất ổn về tâm lý.
Đắn đo suy nghĩ, Hàn Dã lạnh lùng cất lời:
- Không thể.
Hắn biết rõ sự trở trêu trong đoạn nghiệt duyên giữa Mặc Vũ và Lăng Tịnh, hắn càng không muốn phản bội lại anh em, hắn cũng đã chứng kiến thảm cảnh Mặc Vũ tự đày đoạ bản thân tới mức nào. Kỳ thực, người đứng giữa như hắn cũng không biết nên làm gì mới phải, hắn sợ Mặc Vũ sai lầm, cũng sợ hắn sai phạm.
- Nhưng, em có thể dẫn cô ấy tới bar Wonder.